1 Tôi tên là Tường Vy, một người làm công ăn lương bình thường, mỗi ngày đều phải đi khắp các xó xỉnh trong thành phố, công việc hiện tại của tôi rất bận rộn.
2 Trong không khí có một loại mùi thơm thản nhiên, bỗng dưng mở mắt ra, cẩn thận suy nghĩ một chút, mới hiểu được mình vốn đang ở nơi nào. Nhìn bức màn bằng lụa mỏng, chăn bông dệt gấm, trong chốc lát có chút hoảng hốt.
3 Ngây ngốc nhìn một lát, phát hiện trong đôi mắt kia truyền tới ý vị cười cợt, tôi mới đột nhiên thanh tỉnh: “Cậu là ai?”
“Cô là tú nữ sắp tuyển sao?” Hắn không đáp mà hỏi lại, vốn không tính để ý hắn, nhưng nghĩ lại thôi.
4 Hôm nay thời tiết đẹp làm tinh thần người sảng khoái. Sáng sớm đã bị nha đầu gọi dậy rửa mặt chải đầu trang điểm, tôi lờ đờ ngái ngủ, hai mắt không mở được, cũng mặc kệ nàng dày vò, lúc nàng đang định bôi vẽ lên mặt tôi, tôi liền tỉnh táo, nói làm gì cũng không nguyện ý.
5 “Giả bệnh”! Chỉ có hai chữ này, song lại khiến tôi một đêm mất ngủ. Chữ viết này tôi không nhận thức, cũng không cách nào biết được đây rốt cuộc là một lời cảnh cáo hay một câu gợi ý.
6 Bầu trời xanh lam nhạt, gió thổi mơn man vuốt ve khuôn mặt, mang theo hương vị của đầu hạ. Tôi nhẹ nhàng bước trên hành lang, ngước nhìn bầu trời cao rộng, thở thật sâu, bỗng nhiên cảm thấy chỗ này rất giống con đường tôi từng đi lạc, những suy nghĩ không tên quanh quẩn trong đầu…
“Cô nương, đi lối này.
7 Thập Tam a ca bước nhanh về phía tôi, đến trước mặt thì đứng lại, trên mặt biểu cảm có chút là lạ. Hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn tôi, sau đó sửng sốt, hiển nhiên là bị cảm xúc bi phẫn cùng khóc không ra nước mắt đan xen của tôi hù dọa.
8 Tôi ba chân bốn cẳng đứng lên, nhanh chóng lùi về bên cạnh Đông Liên. Vừa lấy lại bình tĩnh, đột nhiên phát hiện tay của Bát gia vẫn còn duỗi ra, tôi kinh sợ, phản ứng kịp thời nhưng lại khiến Bát gia mất thể diện.
9 Còn chưa đi tới cửa, đã nghe một tràng cười truyền đến, không khỏi có chút kỳ quái, là ai dám hô to nói lớn ở chỗ này. . . . . . Lại gần chút, hừ! Nghĩ ra rồi, Thập a ca, giọng nói thẳng thắn kia tôi nghe một lần liền không quên được.
10 Một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, thấy tôi vẫn đang chăm chú nhìn nàng, cũng có chút lơ mơ, nàng lắc đầu. "Như vậy à. . . . . . " Tôi thở dài, trong lòng hi vọng nàng đã được hoàng đế sủng hạnh, điều này cũng giúp nàng có thể đoạn tuyệt với suy nghĩ đó, nhưng nghĩ lại, thật sự cũng không dễ dàng như vậy, nhiều nữ nhân như vậy, cho dù có thực lực.
11 Trái tim tôi"thình thịch" đập dồn dập, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, đi tới phúc thân: "Nương nương đã trở lại. "
"Ừ, đứng dậy đi. " Đức Phi chậm rãi đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Đông Liên và các nha hoàn khác đi châm nước pha trà.
12 Aiya, tôi thầm thở dài, thật là xui xẻo a. Vốn đêm nay không muốn đi theo, nhưng Đông Mai lại bị trật chân, thật lợi hại. Ngay lúc quan trọng, sao lại giâm phải chậu hoa chứ, ai sẽ hầu hạ Đức Phi đi dự tiệc đây? Đám tiểu nha đầu thì phẩm chất không đủ, không đủ tư cách theo hầu.
13 "Phù ——" tôi thở một hơi dài, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, không nhịn được lấy tay vỗ bả vai, lại nhìn xung quanh tìm một chỗ ẩn nấp, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
14 Tôi ngẩng đầu nhìn, đây là chỗ nào a? Nghĩ lung tung cũng không biết đã chạy đến chỗ nào. Hồ nước bị gió đêm thổi liền rung động, Dương Liễu theo gió mà múa, bên hồ cũng lập lòe một ngọn đèn lồng, thật là yên tĩnh.
15 "Aizz!" Nhịn không được lại thở dài. Tiếp theo bọn họ phải đến nơi diễn ra kì thi Hương. Lúc ấy tôi thật may mắn vì không cần nhanh như vậy nhìn thấy bọn họ, thật sự là không được tự nhiên a.
16 "A, cái gì hạnh phúc cuối đời?" Tôi nghĩ, không nhịn được lắc đầu, "Không phải xin nghỉ hưu là hạnh phúc cuối đời đó chứ?"
"Ha ha!" Thập Tam a ca cười lớn, cười ngã cả ra đất.
17 "Nóng quá. . . . . . " Trong lòng tôi nghĩ. Tay của Tứ a ca giống như là bàn ủi nóng vậy, gắt gao nắm cổ tay của tôi. Tôi giương mắt nhìn, vẻ mặt của hắn hờ hững, thản nhiên nhìn tôi, tôi có chút không biết làm sao, theo bản năng quay đầu nhìn Thập Tam a ca và những người khác.
18 Quy củ hầu thiện rất quan trọng, đều do các chuyên gia đặc biệt hầu hạ, có thể là vì an toàn a. Đây là nơi mà bất kể như thế nào tôi cũng không lọt qua kẻ tay được, cho nên tôi chỉ hành lễ, sau đó lui xuống.
19 Mới vừa trở về phòng của mình, liền thấy Lý Hải Nhi đang ở đó nhìn xung quanh, thấy ta mắt chợt lóe, miệng Bồ Tát chạy tới nói:
"Hảo tỷ tỷ của ta, nãy giờ ngươi đi đâu thế?"
Ta vội cười nói:
"Thật xấu hổ a, vì muốn yên tĩnh, ta đọc sách đến quên giờ giấc luôn, nhưng lại làm lỡ chuyện của ngươi ! Thật xin lỗi.
20 “Tiểu Vi, nhanh lên một chút. . . ” Ngân Yến và những người khác đi trước ngoắc ngoắc ta, ta cười một tiếng, cũng đi nhanh mấy bước, nhưng vẫn đi từ từ.