1 Vũ Tuyên Đế năm thứ 6, bầu trời Diệm quốc đột nhiên xuất hiện chòm sao Hắc Mẫu Đơn. Các nhà tiên tri đều vô cùng hoảng sợ, cho rằng đó là điềm báo yêu nghiệt sắp xuất hiện, ngày tận số của Tế gia đang tới.
2 Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới có thể cạn lệĐời người phải rơi bao nhiêu lệ trái tim mới thôi tan vỡ *- Sư đệ, bức họa này của đệ thật quá đẹp.
3 Đợi chờ triền miên uôn ngàn cánh buồm qua điCô độc dựa vào thành lang như thuở đầu ta gặp gỡNước sông chảy trong đêm xuân đã muộnMà nỗi tương tư mãi khôn nguôi.
4 Vì một câu hát, máu nhuộm nỗi cô đơnVì một giấc mộng, vứt bỏ giang sơnVì một tấm lòng, yêu đến biệt ly mới tương ngộVì một giọt nước mắt, lẫn lộn hận thù (**)Người đàn bà to béo, mặt trát đầy phấn, vừa đi vừa cười nói:- Ngũ hoàng tử, ngài thật may mắn đó! Dạ Quỳnh bình thường rất kĩ tính, ngoại trừ Tuyết vương gia cô ấy không hề tiếp vị khách nào khác, ngay cả Nhị hoàng tử cũng bị từ chối.
5 Thanh phong kiếm dẫn lối, ta tương phùng giữa một trời hoa rơiNụ cười của mỹ nhân chỉ dành cho đấng anh hùngMinh nguyện đao có hiểu mộng nhân gianHồng trần phù hoa một kiếp rồi sẽ là hư vô (*)Ngũ hoàng tử uống rượu độc tự sát, Mã tướng quân vượt ngục nên lính canh buộc phải tiền trảm hậu tấu.
6 Theo đuổi mãi giấc mộng dang dởTrong giấc mộng tình này hóa bướm bay (*)Tế Tuyết nhìn đại phu băng bó vết thương cho Tiêu Phàm, thấy hắn nhăn mày vì đau thì không nhịn được thốt lên:- Đại phu, ông nhẹ tay một chút!Trương đại phu cười rung cả chòm râu bạc.
7 Đời người phải uống bao nhiêu rượu mới không biết sayĐời người phải say bao nhiêu lần mới không sợ bóng tốiNét tiều tụy giấu ở đuôi mắt em chẳng ai có thể nhìn thấu (*)Thấm thoắt đã đến Tết, vết thương của Tiêu Phàm tuy chưa hoàn toàn hồi phục nhưng cũng có thể làm các việc nhẹ nhàng như… bổ củi, treo đèn lồng, gánh nước…- Tại sao ta phải làm tất cả mọi việc ? –Hắn bất mãn gào lên.
8 Thời gian không ngừng trôi, xoay vòng lại những tháng ngày xưaNhững thay đổi khắc cốt, không phải quá xa vờiDẫu có thêm một vạn năm, mối thâm tình cũng không phai nhòaTình lan rộng như ngọn lửaKí ức là sợi dây dài mãi luẩn quẩn nơi chân trờiNhững lúc nổi trôi cứ ngỡ tình đậm sâu nhưng duyên lại mong manhNàng lại xuất hiện, ta đã nhìn thấy lời thề nguyệnLời hứa hẹn ở giữa trời và nướcQuay đầu nhìn lại không hề xa xămÁnh mắt lưu luyến, kiếp này không đổi (*)Tại một nơi cách Mộc thành 50 dặm, cột khói trắng xóa cuồn cuộn bốc lên cao, đám lửa cháy hừng hực đem thi thể của Thu Thủy biến dần thành tro bụi.
9 Nguyện ý quên đi quá khứ mới có thể níu giữ được thời gianKhông để hồi ức buồn đau chạm lên dung nhan như hoa của nàngPhồn hoa như giấc mộng, không nắm giữ được, ai cũng chẳng thể nhìn thấyKhông vui vẻ sao có thể lịch kiếp làm thần tiênMặt trăng mệt mỏi náu mình sau những đám mây.
10 Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêuGió lạnh thổi tà áo nhẹ bay, sầu vương cánh quạtHai, tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tưTa giấu lòng thương nhớ bên gối, sớm nay còn vệt nước mắt thấm quaBa, tốt nhất không làm bạn, không bạn sẽ chẳng nợ nhauTiến đi dứt khoát cắt lìa, tránh một mối tơ vò khó thoátBốn, tốt nhất là không thương, không thương làm sao nhớTình yêu đó dành cho người chỉ xin được chôn chặt trong kí ứcNăm, tốt nhất chưa từng yêu, không yêu sẽ chẳng chia tayCổng nặng nhà sâu hun hút, ta chỉ có thể đứng từ đây ngóng hoạ lầu tây( Trích Tương tư thập giới )Tháng ba năm Nguyên Phong thứ tư, Nhị hoàng tử Tế Ly dẫn theo năm vạn binh mã tấn công vùng tây nam do Lục hoàng tử Tế Khắc làm chủ.
11 Hô vang dẫn khúc phù vân, đọ kiếm thiên hạ, bạch y nhiễm sương hoaKhi xưa say đắm sắc hoa nồng, trong khoảnh khắc ấy hồng nhan đẫm lệ chu saCòn nhớ ca khúc sáng yên hoa trong mộng, tựa vai ai mà lòng vương vấnHoàng Hạc lâu trống trải tiêu điều, giữa vùng trời xa lạTóc xanh đã sớm bạc màu( trích Chu sa lệ )Phương Thiếu Lăng trở về doanh trại ở Thực Khâu còn mang theo bên mình một nữ nhân xinh đẹp tên gọi Đoan Mộc Liên.
12 Hồng đậu mọc ở nước nam, có chăng là chuyện quá đỗi xa vờiTương tư có là gì, từ lâu đã chẳng có ai bận lòng đếnTa say đổ còn thành đô không ngủ, khắp nơi rực sáng ánh đènTình trong chất chứa rượu tràn lyMuốn lãng quên thơ xưa của cổ nhânTương tư là nỗi tủi nhục không đáng nhắcGiữ lấy sợ người đời cười chê, sợ bị nhìn thấu tỏXuân đã đến đậu hồng lại chín, duy chẳng thấy người đến háiKhói sóng bay biến cùng với gió, chân tình phôi phai( Tương tư )Tế Tuyết nhận được tin Tế Ly qua đời vào cuối mùa thu, chỉ cách ít ngày nữa là mừng thọ Lý hoàng hậu, nghe nói Lý hoàng hậu vì chuyện này gần như đã phát điên, toàn bộ thê thiếp của Tế Ly đều bị bà ta ra lệnh chôn sống.
13 Lá khô lay động dưới ánh nến, hiên vắng chìm trong tĩnh lặngThiếu vắng chàng cả thế giới lặng im u ám, nên cứ mãi cố chấp mà chờ đợiChẳng cần biết trải qua bao lâu, giữa chốn giang hồ vì chàng mà lưu lạiĐao quang kiếm ảnh giờ như gió, chẳng muốn để chàng nhìn thấy đau thươngThời khắc hoa mai toả hương, sắc trắng thanh khiết dịu dàng…( Trích Hoa tình )tp107Gió đông lạnh lẽo rít gào trên đồi, Tế Tuyết đứng chờ trong đình, đôi mắt nhìn vô định vào khoảng không rộng lớn bên ngoài.
14 Tự bản thân quyến luyến, dòng hồi ức một khi trở lại thật khó ngừngTuyết hoa hồng mai vô định giữa không trungChàng quan tâm khiến thiếp cảm độngNhớ tới sự ôn nhu của chàng, lòng thiếp cũng ửng hồng như đoá mai kiaKỳ thật thiếp cũng sợ tuyết lạnh đau đớnTuyết hoa hồng mai vô định giữa đêm đông băng giáNến thắp lên dễ khiến thiếp mơ về mộng đẹpGió bắc nhè nhẹ thổi, giọt lệ chầm chậm rơiĐành tưởng niệm để yêu nhờ gió trôi phiêu lãngKhông quay trở lại…( trích Tuyết hoa hồng mai )canh tuyetTế Tuyết khó nhọc mở mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh.
15 Đợi chờ triền miên uôn ngàn cánh buồm qua điCô độc dựa vào thành lang như năm nàoNước sông chảy trong đêm xuân đã muộnMà nỗi thương nhớ nay đã cuồngHồng trần lầm lỡ, lỡ mất bao ấm lạnh…Cháo loãng đột nhiên chảy từ từ vào trong miệng khiến cho Tế Tuyết bị sặc.
16 Người yêu nhất trong lòng đã không còn bên cạnhCánh hoa bay rợp cả trời xanhTầm xuân đơn côi, dệt kén một mìnhNăm tháng vụt bay mình ta vẫn quá si tình, quá điên loạnTơ duyên khó dứt, quyển sách rách nát chẳng thể ghi lạiMỗi một phận hồng nhan( trích Điện Tiêu Phòng )tp va tt14Trời lại đổ tuyết, ngựa phi như bay nhằm hướng một trấn nhỏ gần thành An Kì.
17 Chỉ duy nhất loài hoa nhài trắng muốt kiaNở rộ dưới ánh trăng non màu hổ pháchCho dù đã mất hết sức mạnh để yêuEm cũng không bao giờ sợ hãiBầu trời toả ánh sáng màu nhiệmSoi rọi những hư vô hoang mangEm đi tìm duy nhất một ước mơ trong đống tàn tích đổ nátBức tượng đá ngàn năm canh giữ khoảng thời gian thần bíNước sông xanh trong vắt sẽ dẫn lối cho emVượt qua phong ba thoát khỏi mọi trở ngạiKiên trì nuôi hy vọng để bước tiếp( trích Hoa trong mộng )tt 9Từ rất lâu về trước, người ta lưu truyền một câu chuyện về rừng sương mù.
18 Năm xưa trót thay lòng dù tình ấy còn ghi khắcMuốn nối lại hai bờ thuận theo tiếng lòng sai bảoNhưng bích lạc hoàng tuyền, chốn hồng trần dễ mất khó tìmNgoảnh đầu lại thì đã trăm nămTrước màn tối giai nhân tô điểm hàng miThầm hỏi vì sao quân chẳng vềTình ấy bất quá chỉ là yên hoa sớm tắtYêu trong ly biệt, rượu chuốc say ngàn chénChẳng châm đầy một giấc ngủ hồng nhan( trích Chu sa lệ )Tế Tuyết muốn trở về, mặc dù Tiêu Phàm vạn phần phản đối nhưng Trương đại phu đã nói không còn gì đáng ngại, mà thái độ của nàng cũng rất kiên quyết nên hắn đành phải thuận theo.
19 Hương hoa lan toả trong vườn đào, hẳn là người đã rơi vào tưởng tượngÁnh trăng ngoài cửa sổ sao có thể hiểu được ánh nến bị bao phủ trong cuộc sống đau buồnGió sương xếp thành cầuBắc qua mặt hồ hướng về anhNhìn anh quay người điAnh không nói ra những gì chất chứa trong lòng nhưng em vẫn hiểu được điều anh muốnTrọng lượng của một câu nói yêu nhauKhiến hai ta tỏ ra do dựEm gỡ bỏ hoá trang, xoá đi son đỏ, dũng cảm cùng anh không cần phải trốn chạyEm giữ ước mơ sâu trong tận đáy lòng…( trích Gỡ bỏ hoá trang )Tiêu Phàm nhẹ nhàng chui vào trong chăn, cẩn thận không gây ra tiếng động.
20 Hoàng hôn tuyết phủ lạnh lùngSau lần ra đi ấy, người quanh năm cô độc với bi thươngChỉ trách kiếp này tâm bất hốiCánh nhạn khoan thai, bay đi lại trở vềChẳng phải vì say đoá trà mi nở rộMà nợ tình ai một giọt lệ chu sa( trích Chu sa lệ)Tế Tuyết ngồi trước gương, mái tóc đen dài buông xuống như một dải lụa.