21 Nỗi nhớ nhung như mũi tên đâm xuyên trái tim taMáu đỏ tươi đem nhuộm thắm áo tân nươngNhững năm tháng qua đi này, lời thề ước loang lổ ngay trước mắtNhững đoá hoa nở ra lan rộng như thế nàoYêu hận vấn vương, quẩn quanh thành sợi tơTừng mũi, từng sợi dệt lên khuôn mặt nàngĐừng hỏi ta phải chăng dùng cả một kiếp làm nênTrong chốn trần ai nở ra một đoá hoa, là hồng nhan( Trích Như hoa )Tế Tuyết cảm thấy trên đời này chuyện lỗ vốn nhất chính là đối đầu với Tiêu hồ ly.
22 Ngòi bút Tuyên Thành đến đây bỗng đứt đoạnSắc men phủ tranh sĩ tử đầy ý vị ẩn tàngNụ cười của nàng lại như hoa xuân chớm nởNét đẹp của nàng như sợi tơ nhẹ bay đến nơi ta chẳng thể đặt chân đếnTrời còn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến, như ta mãi đợi nàngÁnh trăng đó ai đã vớt? Để soi sáng mãi một kết thúc đẫm lệ…( trích Sứ Thanh Hoa )Tử Y vừa bước chân vào phòng đã không nói không rằng ôm lấy Tế Tuyết.
23 Tiếng phồn hoa xâm nhập vào nhân gianGiấc mơ lạnh, xoay chuyển cả một đờiNợ tình duyên đến giờ đã mấy cuộcNhư em đã mạc nhậnKhô héo đợi chờ mặc sống chếtĐợi một vòng lại một vòng, vòng quay của thời gianTháp phù đồ đã đứt gãy mấy tầngĐứt gãy cả linh hồn ai đóNỗi đau vẫn tiếp tục kéo dài…( trích Pháo hoa chóng tàn )Tế Tuyết bị sảy thai.
24 Thắp một ngọn đèn, cả một đêm nghe tiếng sáo cô độcChờ một người, ba bốn năm luân chuyểnGió qua cửa chính, đình viện sâu lạnh lẽoMột tờ giấy đỏ, hẹn ước duyên phận mấy đời nối tiếp nhauSử sách lật lại, kí ức niêm phongUyên ương mỹ lệ, hoạ lại kiếp này phù du cô độcLời thề cả đời ở Trường An, ai còn đang đợiAi quá thật lòng?( trích Hoa tư dẫn* )Mùa thu rất nhanh đã trôi qua, những bông hoa cúc trước đây còn khoe sắc vàng rực như nắng nay đã héo tàn.
25 Một vầng trăng khuyết, bóng nàng tiều tuỵTa nâng ly uống cạn gió tuyếtLà ai đã khiến tiền kiếp thay đổiKhiến hồng trần bao thị phiDuyên số đã định qua luân hồiNàng ủ rũ khóc cho hồng nhan không thể nào quay trở lạiCho dù sử xanh hoá thành tro tànTình yêu của ta luôn bất diệtCó biết bao mỹ nữ trên thế gian nhưng ta chỉ yêu duy nhất một ngườiChỉ yêu loài hồ điệp mà nàng hoá thànhTóc nàng tựa tuyết, mượt mà bay điTa đốt nén hương lay động ai đâyMời ánh trăng sáng rọi soi vào hồi ức sáng trongTình yêu dưới ánh trăng thật hoàn mỹTóc nàng tựa tuyết, giọt lệ rơi vào không gianTa đã chờ đợi ai suốt cuộc đờiHồng trần say, tuế nguyệt chìm trong men rượuTa không hối hận khắc lên bia đá tình yêu nàng mãi mãi( trích Tóc tựa tuyết )Mùa đông đến mang theo từng cơn gió lạnh buốt tận tâm can.
26 Tỉnh giấc sau cơn mơ kéo dài, đã thấy bóng ai thấp thoáng nơi song cửaLà ai đã mở ra kết cục nàyTương lai mỏng tang như cánh ve sầuLàm sao chịu nổi đau thương nàyTa tiễn bước em ra nơi xa nghìn dặmEm lặng im không nói, cả không gian cũng lặng thinh u sầuCó lẽ ngay từ khúc ban đầu, đã không nên tồn tại một tình yêu quá xa xôi như thếTa tiễn bước em tận nơi chân trờiCó khi nào… em vẫn còn đứng đóTiếng đàn từ đâu vọng lạiSinh tử nào có thể đoán trướcNhưng cả đời này ta vẫn đợi chờ em( trích Thiên lý chi ngoại )Tế Tuyết tỉnh giấc vào lúc sáng sớm, không hiểu sao nàng cảm thấy rất khoẻ, cảm giác mệt mỏi dường như đã tan biến hết.
27 Theo dấu vào rừng sâu, men theo tiếng lệ rơiTa muốn tìm một cành lê trắng mà sao nơi này chỉ còn lại rêu xanhBầu trời xa đỉnh núi ngàn mây, mưa phớt nhẹ trên từng cánh hoaDẫu tóc đã bạc phơ, ta vẫn mãi đợi chờ em quay vềKhoác vào người bộ áo trắng tinh khôi không vướng bụi trần gianNhận lấy tình yêu đẹp đẽ và tinh khiết của emDường như em đã theo những cơn mưa đến đây, khiến nỗi buồn hoá thành thơTa đứng chờ em mặc kệ mưa làm ướt đẫmNgắt đoá phù dung trên mặt nướcBóng thuyền xưa vẫn còn lưu dấuNhưng em vẫn chưa quay trở vềThời gian cứ vô tình trôi đi làm đoá hoa mà em từng nhắc đến úa tàn( trích Thiên lý chi ngoại )Năm Kiến Tân thứ nhất, Thành Tuyên Đế Tế Tuyết sau khi để lại thánh chỉ nhường ngôi cho Bình Nam vương Tế Duyệt liền biến mất một cách bí ẩn, mãi về sau vẫn không tìm được tung tích.
28 Doanh Doanh năm nay lên sáu tuổi. Mọi người đều nói nó rất giống mẹ, sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân. Mỹ nhân thì đương nhiên phải sánh đôi với nam nhân tuấn tú hào kiệt, như vậy mới là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (câu này nó chỉ nghe người ta nói, chẳng hiểu lắm nhưng chắc áp dụng vào trường hợp này cũng… hơi đúng), cho nên Doanh Doanh ngay từ nhỏ đã lập kế hoạch tìm phu quân tương lai.
29 Ngoại truyện: Hồng nhan ngắn ngủi đẹp tựa trăng rằm(P1)Hồng hoa nở sắc nhuỵ hồng, đẹp biết baoVì người ta chờ đợi, ta vẫn ở nơi nàyNhưng người đã không còn, lỡ cả một thời tuổi trẻMây quá dày trăng làm sao sáng?Nỗi thương tâm không thể từ bỏ rơi xuống hoá thành mưa hồng hoa(trích Hồng hoa vũ)Kim Môn cốc quanh năm yên tĩnh hôm nay náo nhiệt lạ thường.
30 Ngoại truyện: Tầm xuân đơn côi, dệt kén một mìnhMưa rơi trên ao nhỏ, vòng sóng gợn lăn tănBao nhớ nhung quyến luyến đều theo gió thổi tanGiờ bồi hồi lật giở, đồng cam cộng khổ, mộng cũ úa màuLàm sao để dài lâu mà sánh cùng trời đấtMùa đông năm nay thời tiết vô cùng khắc nghiệt, tuyết rơi liên tục mười mấy ngày, trời lạnh giá khiến cho cây cối khắp nơi đều bị đóng băng.
31 Hoàng thượng tâm tình bất định, một khắc trước còn ôn nhu tươi cười, khắc sau đã đằng đằng sát khí, ai cũng sợ hãi, đến ngay cả thở mạnh trước mặt hắn cũng không dám.