1 Phong Tình lâu. . . " Một tiểu cô nương thập phần xinh đẹp cất giọng cao vút.
"Không lẽ lại là nơi thanh lâu dung tục?!" Một tiểu cô nương khác khẽ giọng.
2 "Đó không phải là Phong Nhi sao?! Vậy thì Thiên Di đâu?!" Công tử áo trắng cả kinh.
"Tiểu Ngôn, ta ra ngoài rồi nhưng ta không vào trong được, ngươi đừng lo cho ta.
3 Hàn Thần Lã xoay lưng bỏ đi, hàn khí lạnh như băng tỏa ra trên người hắn càng khiến cho Sở Khuynh Đằng nộ khí xung thiên, mắt phượng dài hẹp tràn đầy hắc tuyến, gương mặt anh tuấn lạnh như băng, hắn cũng xoay người đi về một hướng đối nghịch với Hàn Thần Lã chỉ để lại hai bóng lưng tiêu sái đối nghịch nhau.
4 "Đây là Ma Giới sao?!" Phong Nhi tròn mắt nhìn xung quanh.
"Là nhà của ta?" Sở Khuynh Đằng nhéo má Phong Nhi cười cười.
Rõ là Ma Giới, sợ nàng biết được sẽ hoảng sợ và đòi về, vậy là hỏng be bét cái kế hoạch "chinh phục tiểu mỹ nhân" của hắn.
5 "Có chuyện gì?!" Sở Khuynh Đằng khó chịu xoay người lại, ngồi dậy.
"Ở trước cửa chính điện có một tiểu cô nương và một vị công tử, bọn họ. . . " tên tiểu yêu hơi ngập ngừng.
6 "Sư phụ, đồ nhi muốn đi thăm Phong Nhi. " Tiểu Ngôn cười cười nhìn Hàn Thần Lã.
Hắn vẫn không đoái hoài gì đến nàng, vẫn nhắm mắt tịnh tâm ngồi thiền.
7 Phong Nhi ngồi bên cửa sổ, gió thổi lao xao trên cành liễu. Lá liễu nghiêng nghiêng, tóc nàng cũng bay theo gió. Lòng nàng nao nao, nhìn ra ngoài, tâm hồn lắng đọng theo lá liễu kia nghiêng về một người : Sở Khuynh Đằng.
8 "Sư phụ. . . Họ đang đánh nhau ở ngoài rồi, người mau ra xem. " Đình Lượng thất thanh, chạy nhanh vào sâu phía trong, nơi Hàn Thần Lã đang ngồi thưởng trà.
9 Sở Khuynh Đằng bần thần nhìn vào vũng máu tươi còn lưu lại trên đất, hắn cảm thấy hối hận vì đã không nghe lời nàng mà dừng lại. Sương lưu lại trên lá, ký ức lưu lại trong tâm trí còn hắn thì lưu lại chốn nào? Bồng lai cũng không bằng hồng trần một kiếp yêu nàng, hắn cố gắng giữ cho đầu óc mình tỉnh táo nhưng sao đầu óc hắn cứ loạn cả lên.