Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trở Thành Hoàng Phi Hờ

Thể loại: Xuyên Không
Số chương: 50
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Nàng ở thế giới hiện đại là 1 cô gái kiếm võ đầy người từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ được lớn lên trong vòng tay của 1 nhà kiếm võ đạo nên từ nhỏ cuộc sống của nàng luôn tràn đầy sinh lực theo đuổi niềm đam mê học kiếm và võ khiến nàng đã trở thành 1 người con gái mạnh nhất toàn quốc và nổi danh là nhà vô địch bất bại khi không có một đối thủ nào có thể thắng được nàng, nàng học là vì muốn bảo vệ thầy và sư huynh hai người vô cùng quan trọng với nàng , vô cùng xinh đẹp.

Danh sách chương Trở Thành Hoàng Phi Hờ


Chương 1: Món Quà Cầu Hôn Của Sư Huynh

1 Hây da, hây da , hây da. Tiếng của một người con gái phát ra từ võ quán Thiên Hiệp, cô đang cố hết sức với những cú đá xoay vòng trên không một cách điêu luyện trước ánh mắt của bao nhiêu người đang trầm trồ ngưỡng mộ, từng cú đá dứt và nhanh như 1 cơn gió xoay người chạm nhẹ chân xuống sàn gỗ

Huỵch '' Xong '' Nhược Hy đưa tay lau mồ hôi trên trán nở nụ cười rạng rỡ với tất cả mọi người

''Oa oa đúng là Hy Hy có khác nha '' Người con gái tóc vàng chầm chồ khen ngợi

''Phải phải đó'' Cả lũ đồng thanh nói

''Sư phụ chỉ có dạy cậu cách đây có 2 tiếng thôi mà sao cậu làm được hay vậy'' Lạc Thiên khoanh tay nói

''Mình quan sát '' Nhược Hy mỉm cười nhát mắt

''Quan sát á'' Hiểu Minh tròn mắt ngạc nhiên

''Phải quan sát từng động tác của sư phụ và phá vỡ được đòn đá đó thì mình mới có thể làm được và học theo'' Nhược Hy ngồi bệt xuống nghỉ

''Từ khi bước chân vào đạo quán này gặp cậu và quan sát nhìn cái cách mà cậu tập đến đây cũng 3 năm rồi cũng biết là cậu có đôi mắt rất giỏi quan sát nhưng mình không nghĩ là Tiểu Hy lại giỏi đến như vậy'' Thi Nhã vươn tay tới ôm choàng lấy cổ của Nhược Hy

''Các cậu cứ nói quá mình không đến mức như vậy đâu mà các cậu ai cũng có thể mà chỉ cần mọi người chịu cố gắng quan sát 1 chút thôi là được mà'' Nhược Hy mỉm cười ngây ngốc

Mọi người cũng hạnh phúc theo bởi hơn ai hết họ hiểu Nhược Hy hơn ai hết luôn luôn nghĩ tới những đồng đội xung quanh mà chưa từng nghĩ đến mình bất kể có bí quyết gì mà sư phụ dạy cho cô đều truyền lại hết cho mọi người học theo mà không lấy một tuyệt chiêu nào làm kỹ thuật của riêng mình, rất tốt bụng mà lại chưa từng yếu đuối kể từ lúc vào đạo quán này cũng đã được 3 năm nhưng chưa bao giờ họ thấy Nhược Hy khóc dù chỉ một lần

''Mọi người đang nghĩ gì vậy'' Nhược Hy khoanh chân hỏi

''Không , không có gì '' Cả lũ xua xua tay cười trừ

''Mọi người đã tập xong chưa vậy'' Ở bên ngoài cửa vọng vào một tiếng nói vô cùng ôn như và ấm áp

''A sư huynh Tử Dương '' Thi Nhã cùng tất cả mọi người quay hướng về phía cửa

Bước vào trong võ quán là 1 chàng trai khoảng độ 25 tuổi dáng người và khuôn mặt đều rất hoàn mỹ mái tóc nâu vàng rực lên bởi ánh nắng mặt trời, gương mặt ôn nhu khiến cho người con trai đó càng trở lên ấm áp

''Sư Huynh Tử Dương cả ngày hôm nay anh đã đi đâu vậy'' Nhược Hy ló đầu ra hỏi

''À hôm nay anh có chuyện cần bàn với 1 số người bạn của anh nên đã về hơi trễ'' Tử Dương đặt 2 túi đồ nặng xuống sàn

''Sư Huynh đó là gì vậy đồ ăn hả '' Lạc Thiên nhìn về phía đồ ăn ánh mắt tràn ngập sự thèm thuồng

''Lạc Thiên cậu suốt ngày chỉ đồ ăn đồ ăn mau lui ra đây sưu huynh vừa mới về đấy '' Uyển Lam véo tai Lạc Thiên sang một bên

'''Đây là đồ ăn mà anh mua cho mọi người mọi người cứ việc ăn đi nhé'' Tử Dương đẩy hai chiếc túi đầy chưa đầy đồ ăn cho mọi người '' Nghe nói mọi người muốn ăn kimbab của hàn quốc nên tiện thể đi qua anh mua luôn cho mọi người''

Cả lũ sáng mắt hét vang ầm đạo quán '' SƯ HUYNH TỬ DƯƠNG ANH ĐÚNG LÀ SỐ 1 BỌN EM YÊU ANHHHHHHHHHHHHHHH''

Tử Dương mỉm cười ôn nhu rồi ra hiệu cho Nhược Hy '' Chúng ta ra ngoài sân được chứ'' Nhược Hy gật đầu cầm lấy chai nước rồi đi theo Tử Dương

Cả hai cùng bước ra phía sân sau của võ quán trời về đêm vì đang là sang đông nên khí trời rất mát mẻ và dễ chịu thoang thoảng những con gió lạnh, Nhược Hy chạy nhanh tới chiếc xích đu màu trắng , Tử Dương cũng mỉm cười nhẹ nhàng bước theo sau lưng cô

''Sư Huynh Tử Dương anh có thích mùa đông không'' Cô ngước lên nhìn anh

''Có anh rất thích nó, vì chính vào mùa đông của 3 năm trước anh đã gặp em'' Anh đẩy chiếc xích đu

''Phải rồi chúng ta đã gặp nhau ở đây đúng không'' Cô cười đưa ánh mắt về nơi xa xăm trên bầu trời đêm kia

''Anh vẫn nhớ y nguyên ngày anh gặp em một con nhỏ ngốc nghếch chỉ chăm chú tập chung vào mục tiêu phía trước mà không thèm liếc nhìn anh một cái''

''Sư Huynh anh vẫn còn giận hả'' Nhược Hy khoanh tay cau mày dỗi

''Hahaha sao anh có thể giận em được chứ''

''Sư Huynh cái hộp màu đỏ kia là gì vậy cho em xem được không '' Nhược Hy đã chăm chú nhìn chiếc hộp mà anh đã cất trong túi quần bị lộ ra ngoài, Tử Dương vội vàng cất chiếc hộp vào trong túi '' Không có gì đâu Tiểu Hy'' Anh xua tay cười

''Sư huynh anh thật là đáng nghi đưa đây đưa cho em xem '' Cô díu mày nhìn anh với ánh mắt thăm dò tra xét

''Không có gì thật mà chúng ta vào trong thôi kẻo mọi người chờ lâu rồi lại nghĩ linh tinh đi đi thôi'' Tử Dương đặt hai tay lên vai Nhược Hy rồi đẩy cô đi

''Vậy em vào trước đây nha sư huynh '' Nhược Hy mỉm cười bằng ánh mắt nâu trong vào rồi chạy 1 mạch vào trong

Nhìn theo bóng dáng của Nhược Hy khiến anh càng cảm thấy rằng cô gái này rất mỏng manh yêu ớt cần được che trở anh đã yêu thầm cô suốt 10 năm nay rồi, yêu đôi mắt nâu trong veo tinh khiết của cô, yêu con người mạnh mẽ chưa bao giờ biết gục ngã hay yêu đuối của cô, yêu nụ cười lúc nào cũng có thể cười mặc dù trong lòng không vui càng gần cô khiến anh càng yêu cô không biết rằng trong lòng cô đã có nam nhân nào chưa liệu cô có yêu anh nhiều anh nhiều như anh yêu cô không ??

Lấy ra chiếc hộp màu đỏ anh cất giấu trong túi quần, mở ra bên trong là 1 đôi nhẫn bằng vàng đính giữa là những viên kim cương sáng rực, đây là chiếc nhẫn mà anh quyết định sẽ cầu hôn cô trong ngày sinh nhật của sư phụ và muốn sư phụ bằng lòng gả cô cho anh để anh có thể chăm sóc người con gái mạnh mẽ này suốt cả cuộc đời

Nhược Hy !! Liệu em có bằng lòng gả cho tôi không ??? Vị sư huynh đã ở bện em 10 năm năm nay

.


Loading...

Chương 2: Sinh Nhật Của Sư Phụ

2 Một buổi sáng mang những cơn gió lạnh của mùa đông hòa tan vào trong không khí, yên lành và mát mẻ. Nhược Hy đang căm cụi quét sân trong của Võ Đạo

''Hây da mát mẻ thật, đây chính là lý do tại sao mình lại thích mùa đông tới vậy'' Cô dừng lại dựng chiếc chổi gần chậu hoa Bách Thảo rồi vươn vai hít thở không khí nở nụ cười tràn ngập sự thoải mái

''Nhược Hy cậu dậy sớm vậy'' Một giọng nói vang lên từ phía đằng sau lưng cô quay lại dáo dác nhìn '' A Thi Nhã'' Nhược Hy vẫy tay

''Mới sáng sớm mà đã quét sân rồi sao, cây bàng này rụng nhiều lá thật đấy'' Thi Nhã bước đến chỗ Nhược Hy

''Vì sắp sang mùa thu rồi nên chúng sẽ rụng hết lá, tiện thể dậy sớm nên mình ra quét sân luôn, cậu ngồi đi Thi Nhã'' Nhược Hy ngồi xuống hiên nghỉ trước đạo quán

''À mọi người chưa đến sao ??'' Thi Nhã nhìn xung quanh im ắng không một tiếng nói

''Chưa nữa, không biết là mọi người đang làm gì mọi hôm giờ này là tất cả đã đến hết rồi''

''Cây bàng này có vẻ như là nó cũng đã rất nhiều tuổi rồi đấy nhỉ Nhược Hy'' Thi Nhã ngước mắt lên ngắm nhìn những chiếc lá nâu sạm đang bay xuống

''Sư phụ kể rằng nó đã có từ lúc sư phụ nhận nuôi mình rồi cơ, sư phụ bảo đây là cái cây mà thầy của sư phụ trồng khi sư phụ còn nhỏ cũng, cái cây này nó cũng đã rất nhiều tuổi rồi'' Nhược Hy mỉm cười chống hai tay ra đằng sau ngước mặt lên ngắm nhìn cây bàng cứ mỗi mùa lá rụng từ khi cô về đây đã là 22 mùa rồi lý do mà khiến cô lúc nào cũng muốn được đón những mùa lá mới rất đơn giản vì cây bàng này chứa đựng những ký ức tuổi thơ của cô vui chơi bên nó, cảm giác nó như là 1 người bạn không thể tách rời được vậy cô luôn mong rằng mình sẽ còn được đếm cho tới khi già sang thế giới bên kia mới toại nguyện

'Nhược Hy , Thi Nhã'' Vang từ xa là tiếng của mọi người trong đạo quán đang chạy tới phía cô và Thi Nhã

''Mọi người'' Thi Nhã đứng dậy vẫy tay

''Mọi người hôm nay làm gì mà tới muộn vậy''

''Hôm nay là sinh nhật của sư phụ đó cậu không nhớ sao Tiểu Hy'' Lạc Thiên chống hai tay thở dốc

''Á sinh nhật của sư phụ sao'' Cô bất ngờ bật dậy

''Này đừng có nói với bọn mình là cậu ĐÃ QUÊN RỒI NHÉ'' Vẻ mặt của mọi người ai nấy hầm hầm sát khí sao tiểu Hy lại có thể quên được sinh nhật sư phụ thế nhỉ ??

Cô cốc thật mạnh vào đầu mình '' Sao mình có thể quên được chứ ?? Sư phụ tha lỗi cho con''

''Thôi thôi không sao vừa nãy bọn mình đã đi đặt tiệc ở 1 nhà hàng lớn mới mở tối này chúng ta cùng sư huynh và sư phụ sẽ đi tới đó để chúc mừng sinh nhật của sư phụ'' Hiểu Minh khoác vai Nhược Hy tiện thể cốc vào đầu cô thêm 1 cái nữa

''Vậy là các cậu đã đặt sẵn rồi sao nhanh tay hơn cả mình , mình định chốc nữa sẽ đi đặt ai dè bị mọi người hớt tay trên mất rồi'' Thi Nhã thở dài với bộ mặt chán nản

''Cậu đã đãi mọi người nhiều lắm rồi Tiểu Thư Huỳnh Thi Nhã giờ sinh nhật sư phụ cậu phải để bọn mình trả chứ đúng không mọi người''

''Phải phải đó lần này sẽ là bọn mình trả'' Uyển Lam gật đầu cười

''Và tất nhiên nhiệm vụ đi lấy bánh sẽ là của cậu và sư huynh Tử Dương'' Lạc Thiên lên tiếng

''Phải đó hình như là Sư Huynh không có ở đây cậu biết anh ấy đi đâu không Tiểu Hy''

''Mới sáng sớm sư huynh đã gọi điện cho mình anh ấy bảo đi có công chuyện nếu có gì hãy gọi cho anh ấy rồi cụp máy luôn''

''Chắc là sư huynh cũng không quên đâu vậy tối nay cậu hẹn anh ấy ra chỗ lấy bánh rồi hai người đi luôn nhé Nhược Hy '' Thi Nhã nói

'' Được thôi vậy thì tối nay mình sẽ gọi''

''Sinh nhật thì để tối sinh nhật giờ chúng ta vào trong được rồi chứ nhất là cậu Nhược Hy cậu phải tập luyện cho cuộc thi toàn quốc lần thứ 3 nhất định phải mang giải về cho bọn mình'' Uyển Lam ra lệnh

''Được giờ mình vào trong liền đây '' Nhược Hy cười rồi chạy 1 mạch vào trong

'' Càng gần cậu ấy mình lại càng không muốn giao cậu ấy cho bất cứ ai'' Uyển Lam nói gió rồi khoanh tay đi vào bên trong

''Lam Lam vừa nói gì vậy'' Lạc Thiên ôm vai Hiểu Minh

''Không có gì cả vào trong thôi''

Sau 3 giờ đồng hồ tập luyện mọi người ai cũng mệt rã rời, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, Nhược Hy ngồi đó nhìn mọi người nhưng hình như có một cái gì đó rất lạ khiến cô không thể nghe được thấy tiếng của mọi người nữa, có một thứ gì đó khiến tai cô ù đi, cô lắc đầu '' Chuyện gì vậy''

''Nhược Hy , Nam Cung Nhược Hy cô có nghe ta nói không ???''

''Cô là ai ??'' Nhược Hy mơ màng nhìn xung quanh giọng nói đó phát ra từ đâu vậy

''Ta.


Chương 3: Xuyên Tới Thời Đại Nguyên Quốc

3 ''SƯ HUYNH TỬ DƯƠNG '' Cô bật dậy, thở từng hơi nặng nhọc

Cái cảm giác nặng nhọc khó thở đang đè nặng trong lòng cô, cô chỉ nhớ lúc đó cô vẫn nhớ chiếc xe tải lao nhanh rất nhanh đến chỗ sư huynh cô đã vô thức lao về phía sư huynh rồi trước mắt cô mọi thứ tối sầm lại đầu cô đau tới mức như 1 ngàn chiếc đinh gim vào đầu, lúc đó cô chỉ nhớ tiếng nói của sư huynh gào lên và những tiếng xôn xao khác của mọi người quanh đó

''Nhược Hy , Nhược Hy à ''

''Tỉnh dậy đi em, tỉnh dậy đi Nhược Hy à ''

''Mau gọi cấp cứu mau gọi cấp cứu mau lên, gọi nhanh cho tôi''

Rồi sau đó cô không còn nhớ mọi chuyện như thế nào nữa.


Chương 4: Cuộc Sống Mới Ở Nam Cung Phủ (1)

4 Ánh nắng nhẹ trong buổi sáng hôm nay im ắng lạ thường chiếu rọi vào trong căn phòng của Nhược Hy, chiếu vào gương mặt xinh đẹp đang say trong giấc ngủ

Chợt ở ngoài có tiếng gõ cửa vang lên phá tan giấc ngủ yên tĩnh của nàng

''Tiểu thư cô dậy chưa tôi mang trà đến cô cô đây ''

Nhược hy nhíu mày hai mắt lim dim, mắt nhắm mắt mở bật giật '' Ai đó ''

''Là tôi Mộc Thư, tôi mang trà đến cho tiểu thư uống '' Mộc Lan từ tốn đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào

Nhược Hy ngồi dậy đầu tóc lù xù rồi tung lên cả người mệt mỏi ngày hôm qua sau cú sốc đó mãi gần sáng nàng mới có thể ngủ được ''Cô là Mộc Thư ???''

''Dạ phải em là Mộc Thư người hầu của tiểu thư hôm qua sau khi từ quê lên em đã nghe mọi người trong nhà nói là cô đã xảy ra chuyện không hay vừa mới được cứu chữa nên em rất lo lắng cho cô nhưng mọi người lại không cho phép tôi vào phòng cô vì muốn tiểu thư yên tĩnh'' Mộc Thư dứt lời đặt tách trà xuống bàn

'À à đúng rồi, ta không sao đâu ta đã khỏe rồi mà ''

Cô giơ cô tay mình ra cho Mộc Thư xem , máu đã không còn chảy nữa vết thương cũng đã khô lại

''May là tiểu thư không sao , em đã rất lo cho cô cả mọi người trong phủ cũng vậy ''

''À Mộc Nhi này ta có chuyện muốn nói với em ''

''Có chuyện gì sao tiểu thư ''

Mộc thư cầm tách trà đưa cho nàng

''Em cũng biết đó ta vừa tỉnh lại trong vụ việc vừa rồi ta không nhớ được mấy chuyện xảy ra với ta liệu em có thể kể cho ta nghe mọi chuyện về ta được không '' Nàng vừa nói vừa nhìn sắc thái trên gương mặt Mộc Thư mong là em ấy không phát hiện ra chuyện nàng không phải là Nhược Hy kia

''Được chứ, em sẽ kể hết cho cô nghe ''

''Mẫu thâu tiểu thư mất khi cô vừa sinh ra , một mình lão gia nuôi nấng cô khôn lớn trưởng thành , Lão Gia là Binh Bộ Thượng Thư ở trong Hoàng Cung là người rất có thế lực trong triều đình chỉ sau Đại Thừa Tướng Tề Minh, lão gia vô cùng liêm minh chính trực nên có rất nhiều người nể trọng lão gia, tính tình rất ôn nhu điềm tĩnh mà lại rất ít nói ''

''Vậy còn chuyện hôn lễ của ta với Hoàng Thượng là sao ta không hiểu gì hết''

''Vì về quê lâu ngày lên em chỉ vừa mới nghe Nhũ Mẫu kể lại, 3 năm nay Hoàng Thượng chưa hề tuyển thêm phi tần vào cung nào từ sau cái chết của Hoàng Hậu Thiên Nhi , mọi người ở đây đều biết sau khi Hoàng Hậu Thiên Nhi chết ngài ấy đã thay đổi từ 1 hoàng đế vô cùng ấm áp và dễ chịu đã trở lên vô cảm tàn nhẫn , các vị quan chức đại thần hay ngay cả thái giám hầu hạ cạnh ngày ấy cũng chưa từng thấy ngài ấy cười bao giờ vì quá đau lòng về cái chết của Hoàng Hậu nên ngài ấy quyết định sẽ không thành hôn với bất kỳ nữ nhân nào nữa, nhưng gần đây các đại thần trong triều đình đã thuyết phục được hoàng thượng vì tương lai của Nguyên Quốc xin hoàng thượng hãy tuyển phi tần và có hoàng thái tử nối dõi ngôi vị ban đầu bệ hạ đã nhất quyết từ chối mà còn nổi giận với bọn họ nhưng sau khi suy nghĩ lại thì ngài ấy đã đồng ý còn có một điều rất lạ là ngài ấy không chỉ từ chối tiểu thư lớn của thừa tướng mà còn từ chối rất nhiều tiểu thư khác của các đại thần '' Mộc Thư thở dài

''Vậy tại sao lại là ta nếu ngài ấy đã từ chối tiểu thư của Đại Tướng rồi thì tại sao lại chọn ta làm gì '' Nhược Hy vẫn vô cùng thắc mắc tại sao nàng lại là người được chọn mà không phải các tiểu thư khác

''Em chưa kể xong mà, lúc đó các đại thần đều ứng cử các tiểu thư của mình thì lão gia lại im lặng ngài ấy không nói một lời nào, vì ngài ấy không hề có ý định gả tiểu thư vào trong hoàng cung nhưng thật là bất ngờ khi đó Thừa Tướng lại lên tiếng ứng cử tiểu thư, tất cả mọi người cũng đều bất ngờ vì lão gia lại không lên tiếng vì chức vị Hoàng Phi đâu có phải là chức vị thấp như Thục Phi Hay Qúy phi mà ngài ấy lại không lên tiếng ứng cử tiểu thư ''

''Phụ thân đã không lên tiếng gả ta sao ta lại bị gả thế này ''

''Tại vì Hoàng Thượng đã đồng ý chọn tiểu thư làm Ái Phi của mình, ngài ấy đã đồng ý mà không suy nghĩ gì khiến cả triều đình rối tung hết cả lên ''

''Tại sao hắn lại chọn ta chứ , con gái của đại thừa tướng không phải là quá được sao ??'' Nhược Hy ấm ức bật dậy may mắn đúng là chưa bao giờ đến với cô cũng như nha đầu Nhược Hy này

''Có lẽ 1 phần là tiểu thư là tuyệt sắc giai nhân của Nguyên Quốc này, đã bao nhiêu công tử đến hỏi cưới tiểu thư rồi rất rất nhiều không thể đếm xuể còn chuyện còn lại thì em không biết ''

''Ta là tuyệt sắc giai nhân sao ??''

''Không phải chỉ có tiểu thư mà còn có tiểu thư Lạc Dao và tiểu thư Đường Dung hai vị tiểu thư đó là con gái của Hộ Bộ Thượng Thư và Hình Bộ Thượng Thư đó''

''Vậy thì tại sao hắn lại chọn ta chứ ?? Sao lại không phải hai vị tiểu thư kia mà nhất định phải là ta ''

''Cái đó thì em không biết được, giờ tiểu thư nghỉ đi em có việc nhũ mẫu nhờ phải ra ngoài cô nghỉ ngươi đi nhé'' Nói xong Mộc Thư bê khay ấm trà ra ngoài để lại nàng với bao nhiêu suy nghĩ lạ lùng vì không hiểu những gì đang diễn ra ở đây

Cạch

''Rắc rối rắc rối quá mình không hiểu gì cả, không hiểu gì hết '' Nàng giãy nảy lăn qua lăn lại trên gường

Một lúc sau Nhược Hy cởi bỏ y phục cũ xuống , lấy bộ y phục mới mặc vào mái tóc dài óng ả mềm mượt được kết lại trên đầu thay vì cài trâm ngọc nàng lại đính mấy bông hoa ngọc.


Chương 5: Cuộc Sống Mới Ở Nam Cung Phủ (2)

5 ''Tỷ hứa nhé, tỷ hứa là sẽ không bị bệnh nữa và sẽ luôn chơi cùng với Bảo Bảo suốt ngày luôn vì mẫu thân là nhũ mẫu của gia đình nên rất bận rộn không có thời gian chơi được với em chỉ có tỷ là người rảnh dỗi nhất mới có thể chơi cùng được với em'' Cậu bé mỉm cười hồn nhiên nhìn Nhược Hy

''Được tỷ hứa với em mà phụ mẫu của em là nhũ mẫu trong phủ này sao''

''Tỷ nói gì lạ vậy, mẫu thân em là nhũ mẫu đã 1 tay chăm sóc tỷ và lão gia khi tỷ con rất nhỏ a ''

''Vậy sao haha, tỷ biết rồi chêu em một chút thôi Bảo Bảo ''

Nàng mỉm cười đặt tay lên xoa đầu cậu bé mang tên Bảo Bảo đó quả thực là rất thông minh và đáng yêu nha

''Tiểu Thư Nhược Hy '' Một giọng nói vang lên đằng sau lưng nàng

''A có chuyện gì sao Mộc Thư '' Nàng nói ánh mắt vẫn không rời khỏi Bảo Bảo

''Lão Gia muốn gặp cô, lão gia bảo em đưa cô đến vườn trà phía sau ''

Mộc thư cúi đầu cung kính nói với nàng

''Cha muốn gặp ta sao ??'' Sống lưng của cô lạnh toát, linh cảm một điều gì đó không hay, cô đứng dậy xoa đầu Bảo Bảo

''Bây giờ tỷ phải đi gặp Lão Gia khi khác chúng ta sẽ nói chuyện nhé Bảo Bảo ''

'' Vâng , tỷ tỷ ''

Nàng bước theo Mộc Thư ngoái đầu lại mỉm cười với Bảo Bảo rồi quay đi với gương mặt trắng bệch, giờ nàng phải đi gặp lão gia cha của nha đầu thối đó nàng phải đối mặt với ông ấy thế nào đây

''Nam Cung Nhược Hy, không sao , không sao cả rất ổn '' Nàng tự chấn an bản thân mình, tim trong lồng ngực đập nhanh đến nỗi muốn nhảy luôn ra ngoài

''Có chuyện gì sao tiểu thư''

''Không sao không sao ta rất.


Chương 6: Ta Trở Thành Hoàng Phi Nguyên Quốc

6 Hôm nay là ngày đại lễ lớn nhất đất nước Nguyên Quốc, tất cả mọi người bên ngoài đang rộn ràng đốt pháo đón chào Hoàng Phi mới của đất nước , bên trong Nam Cung Phủ một loạt màu sắc đỏ rực bao phủ , mọi người đều đang rất bận rộn chuẩn bị lễ cưới , Lão gia đang đón tiếp khách nồng nhiệt ở bên ngoài , mọi người đều tò mò về tiểu thư Nam Cung Nhược Hy, rất nhiều lời đang bàn tàn trước phủ và trong phủ cũng có

''Nghe nói Tiểu Thư Nam Cung là 1 mỹ nữ nhan sắc tuyệt trần khó ai có thể sánh bằng ''

Một người đàn ông cầm tách rượu ngồi gần đó lên tiếng

''Tôi cũng có nghe nói vậy , nàng là người con gái mà bất cứ ai cũng muốn có vàm uốn chiếm hữu riêng cho mình ''

Một người ngồi cạnh đó cũng gật gù đồng ý

''Có điều kỳ lạ là chưa bao giờ thấy Nam Cung tiểu thư rời khỏi phủ nên tôi vẫn chưa nhìn thấy được mặt của cô ấy ''

''Vừa là nữ nhi độc nhất của Binh Bộ Thượng Thư người có thể lực trong triều đình lại vừa là người con gái khuynh nước khuynh thành, Mạo tự thiên tiên , Bệ hạ có phải là quá may mắn không ''

''Chính vì nàng ấy quá xinh đẹp như vậy nên mới xứng đáng được làm Ái Phi của Bệ Hạ''

Bên trong căn phòng phía tây những nô tỳ nữ đang chuẩn bị trang sức quần áo, hài cùng vòng ngọc cho người con gái đang ngồi trước gương kéo tấm vải mỏng xuống trước mặt nàng đúng là bách bàn nam miêu một vẻ đẹp đẹp tới nỗi khó có thể miêu tả , ánh mắt to tròn trong veo như hồ nước thu thủy mùa thu , làn mi đen dày cong vút , đôi lông mày cong cong hình lá liễu, chiếc mũi cao thanh thoát tạo ra vẻ đẹp quý phái , đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào , nhất mạo khuynh thành khó ai có thể sánh nổi

Nàng khoác lên người bộ y phục màu đỏ, các nữ tỳ nhẹ nhàng đeo những chiếc vòng nạm ngọc lên người nàng

''Ôi trời tiểu thư, cô đẹp quá '' Những nữ tỳ quanh đó suýt xoa khen ngợi

''Cô là người phàm hay là tiên từ thiên giới xuống vậy , sao có thể đẹp như vậy''

Nhược Hy nhìn gương mặt mình trong gương tự nhủ với lòng mình là nhất định phải mạnh mẽ cố gắng vượt qua hết mọi chuyện

''Tiểu thư đã đến lúc cô phải vào cung rồi '' Mộc Thư tiến tới nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng '' Tiểu Thư cô là Hoàng Phi xinh đẹp nhất Nguyên Quốc này ''

''Được rồi, ta đi đây '' Nàng đứng dậy bước cùng Mộc Thư ra khỏi phòng mọi người đều trố mắt ngạc nhiên vô cùng nhìn nàng , vẻ đẹp thanh thoát khiến bao nam nhân phải say đắm, những tiếng võ tay vang lên cùng những tiếng pháo đỏ chúc mừng nàng trở thành Hoàng Phi Nguyên Quốc

Nàng run run nắm chặt bàn tay Mộc Thư bước theo cô tới chiếc kiệu hoa lớn màu đỏ

''Mộc Thư ''

''Không sao đâu tiểu thư cô đi đi'' Mộc Thư mỉm cười thả tay nàng ra

''Em hãy bảo trọng nhé, ta đi đây '' Nàng thả tay Mộc Thư ra rồi ngồi ngay ngắn trên chiếc kiệu hoa lớn không quên nhìn lại Gia phủ 1 lần nữa , chắc chắn cô sẽ rất nhớ nơi này - Nam Cung Phủ ,Ta đi đây - Ta hứa sẽ có ngày ta sẽ quay trở lại đây

''KHÊNH KIỆU ''

Chiếc kiệu nàng ngồi được nhâng lên tiến thẳng về phía hoàng cung , trên đường đi tất cả mọi người reo vang rộn ràng hô to khắp đường.


Chương 7: Đêm Tân Hôn

7 Sau khi lễ thành hôn kết thúc hoàng thượng đã biến mất từ bao giờ chỉ còn lại nàng ngơ ngác một mình không biết phải xoay sở ra làm sao trong lúc đang rối ren thì một người phụ nữ theo sau là những nô tỳ bước tới bên cạnh nàng

'' Hoàng Phi nương nương xin hãy đi theo ta ''

''Bà là.


Chương 8: Hoàng Thành Cung

8 ''Hoàng Phi nương nương''

''Nương nương người phải dậy thôi''

''Hoàng Phi nương nương''

Nàng thức dậy trong tiếng gọi của những nữ nô tỳ, nàng díu mắt ngồi dậy gãi đầu gãi tai

''Mấy em à có chuyện gì vậy ta còn đang ngủ mà''

''Nương Nương người không thể ngủ lâu như vậy được trong khi người còn đang ngủ thì bệ hạ đã thiết triều từ lâu rồi a''

Mặc kệ hắn chứ, đêm hôm qua sau khi buông mấy lời nói nhẫn tâm với nàng rồi ra khỏi đại điện không nói một lời, con người này nàng vẫn không hiểu rốt cuộc hắn muốn nghĩ gì hắn làm gì khi nhìn vào đôi mắt xám lạnh của hắn như nhìn vào hư vô không thể xác định

Nàng đang định nằm xuống ngủ tiếp thì một giọng nói lạnh lẽo xuất hiện sau lưng tỳ nữ kia

''Nương nương người đã dậy''

''A hahaa.


Chương 9: Lãnh Hoa Cung

9 Đại tổng quản kéo nàng ra khỏi nơi gọi là Lãnh Hoa Cung nàng nhanh chân bước theo những bước chân của tổng quản. Nàng cùng đại tổng quản đã ra khỏi Lãnh Hoa Cung khá xa, bà quay lại nhìn bộ dạng của nàng khá thê thảm khi bị bà lôi đi như vậy

''Xin nương nương thứ tội, thần đáng tội chết''

Nàng lau mồ hôi, vắn ống tay y phục lên cao thở hổn hển bất chợt nhìn xuống gương mặt của đại tổng quản đang xanh ngắt mặt mày '' Đại Tổng.


Chương 10: Nữ Nhi Này Thật Thú Vị

10 ''Tướng Quân'' Tất cả ánh mắt của các binh sĩ hướng về người đang cầm thanh kiếm sắc nhọn bước tới ngay cạnh nàng

Tướng Quân sao? Nàng giật mình quay đầu lại hàng lông mày thanh thoát díu lại cố nhìn rõ người đang tới cạnh nàng.


Chương 11: Cuộc Du Ngoạn Tới Trung Nguyên Hoa (1)

11 Buổi sáng trong lành ở trong Hoàng Cung vừa mới bắt đầu tất cả các vị đại thần đã được triệu tập vào hoàng cung từ rất sớm để thiết triều cùng bệ hạ, không khí trong Thái Hòa Điện rất căng thẳng hình như đã có chuyện gì vừa xảy ra vì thế nên bệ hạ mới triệu tập các quan thần vào cung sớm như vậy

Bên trong cung đang bàn tán xôn xao về vấn đề này được truyền đi rất nhanh duy chỉ có một người vẫn không hề hay biết mang bộ mặt chán nản vì mệt mỏi với không khí trong cung cấm

''Chán quá, chán quá ngày mới cứ thế trôi qua đi còn ta thì vẫn cứ quanh quẩn ở trong cái hoàng cung chết dẫm này không làm được một việc gì cả''

'' Trong khi ngoài kia thì đang xôn xao về một chuyện nào đó còn ta thì phải chôn chân trong Ngự Linh Cung, công bằng ở đâu với ta''

Nhược Hy ngồi than vãn trách số phận nàng quá bi thảm từ ở thế giới hiện đại cho tới bây giờ vẫn chẳng khác gì nhau, sao ông trời lại bất công với nàng như thế đã xuyên không sao không cho nàng nhập vào một người khác là một kẻ không có địa vị không quyền thế cũng được miễn là được sống tự do thoải mái còn hơn là làm một hoàng phi suốt ngày chỉ biết sống trong hoàng cung đêm từng ngày chờ chết thế này

''Hay là mình trốn đại tổng quản ra khỏi hoàng cung ngao du thiên hạ rồi tìm cách trốn luôn không trở về nữa''

''Nếu mình bỏ trốn Mạc Tử Ngôn sẽ không cho quân sĩ truy sát mình đâu hơn nữa hắn ta càng có thể chút đi được gánh nặng là mình, ý kiến không tồi''

''Nương nương người cứ thoải mái mà bỏ trốn nhưng làm sao người có thể thoát khỏi bàn tay bệ hạ khi người nắm rõ từng nơi chốn ở Nguyên Quốc này''

Lời nói của đại tổng quản cắt ngang suy nghĩ của nàng, cứ mỗi lần nàng định làm gì đấy là y rằng đại tổng quản lại xuất hiện

''Bà có thể ngừng xuất hiện sau lưng ta một cách bất thình lình như vậy không đáng sợ chết khiếp đi được''

Nhược Hy chống tay đưa đôi mắt ra xa ngắm nhìn thiên cảnh bên ngoài cửa sổ, không mảy may một chút đến tổng quản dù bây giờ nàng có mở miệng thì tổng quản cũng chẳng cho phép nàng ra ngoài

''Nương nương bệ hạ cho gọi người đến Đại Điện''

Nhược Hy liền quay lại không tin vào những lời Đại tổng quản vừa nói, nàng nuốt nước bọt ngước lên nhìn tổng quản, không phải chứ hắn cho gọi làm làm gì không lẽ là vì chuyện hôm qua sao

''Bệ hạ.


Chương 12: Cuộc Du Ngoạn Tới Trung Nguyên Hoa (2)

12 ''Bệ Hạ, nương nương xin hai người hãy cẩn thận''

Những đoàn xe ngựa lớn trải dài từ Thiên Môn Quan hướng về phía cổng vào hoàng cung bên cạnh là những binh sĩ, những nữ nô tỳ đi cùng để bảo vệ bệ hạ và hoàng phi nương nương, Mạc Tử Ngôn từng bước chậm chãi xuống những bậc thang bàn giao lại mọi việc trong triều đình cho thừa tướng và 6 bộ binh đến khi hắn trở về, không để ý đến Nhược Hy đã xuống khỏi Thiên Môn Quan từ bao giờ, nàng thích thú nhìn những đoàn xe ngựa phía bên trên là những chiếc kiệu đỏ rất lớn có thể đủ chỗ cho 5 6 người được phủ rèm thật đẹp nha

Nàng đi lại quanh đoàn xe ngựa cho tới khi Mạc Tử Ngôn bước xuống khỏi Thiên Môn quan hắn vẫn đang bàn chuyện với các vị quan thần mãi không chịu lên xe ngựa trong khi nàng thì đang rất muốn được trải nghiệm cảm giác ngồi trên xe ngựa nàng chống tay sau lưng bước tới cạnh Mạc Tử Ngôn

''Các vị đại thần à cho ta hỏi các ngài đã để bệ hạ đi được chưa.


Chương 13: Cuộc Du Ngoạn Tới Trung Nguyên Hoa (3)

13 ''Vậy là phải làm phiền 2 người thêm 2 ngày nữa rồi''

Hoàng đế Diệc Thần đóng cánh cửa tẩm cung của Thái Hậu lại, xem ra hiện giờ long thể của Thái Hậu không có gì nguy hiểm nhưng cứ để lâu như vậy hẳn sẽ có chuyện, Nhược Hy theo Mạc Tử Ngôn ra bên ngoài trong đầu nàng đã nhớ ra được loại dược liệu có thể chữa trị được căn bệnh nan y đó của Thái Hậu nhưng nàng lại không thể nhớ được đó là loại hoa gì và chúng ở đâu

''Ái Phi, nàng có chuyện gì sao''

Mải suy nghĩ nàng không biết Mạc Tử Ngôn đã nhìn theo những hành động kỳ quái của nàng từ lúc ở trong tẩm cung của Thái Hậu, nữ nhi ngốc nghếch này nàng ta đang toan tính chuyện gì vậy, thật khó hiểu

''A không.


Chương 14: Tiếng Đàn Sầu Thẳm

14 Diệc Thần cầm chén rượu dâng lên cao trước tất cả các quan đại thần trong triều

''Hôm nay Trung Nguyên Hoa được đón Hoàng Thượng cùng Hoàng Phi của mình đến thăm, ta rất cảm tạ ân tình của hai người đã không ngại khó khăn để tới đây thăm đất nước của ta và tìm ra loại thuốc có thể chữa bệnh cho Hoàng Thái Hậu ta thay mặt tất cả thần dân ở đất nước này xin được cảm tạ hai người, nâng chén''

''CHÚNG THẦN THẬT BIẾT ƠN LÒNG TỐT CỦA BỆ HẠ VÀ HOÀNG PHI, CẢM TẠ ÂN TÌNH CỦA HAI VỊ''

''BỆ HẠ VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ, NƯƠNG NƯƠNG VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ''

''Hoàng đế bệ hạ thật khách sáo'' Mạc Tử Ngôn nâng chén rượu uống một hơi hết chén rượu, hắn cướp chén rượu của nàng dâng lên trước mặt Diệc Thần

''Thật ngại ái phi của ta nàng ấy không uống được rượu vậy ta thay nàng ấy uống với ngài''

''Được chứ''

Dứt lời hắn cùng Diệc Thần nâng một hơi hết chén rượu, nàng nhìn lên Mạc Tử Ngôn với ánh mắt đầy bất ngờ nam nhân này hắn vừa mới giúp nàng đó sao, đáp trả lại nàng là cái nhếch môi đầy hững hờ của hắn nàng bực mình quay đi chỗ khác hắn không thể để ý tới nàng một chút hay sao hay quan tâm nàng là việc rất khó với hắn

Nàng với tay cầm lấy ngón bánh thơm ngon trước mặt nàng định ăn cho bõ tức chợt hoàng đế Diệc Thần hắn ta dí sát mặt nàng nở nụ cười vô cùng dịu dàng

''Nhược Hy ta nghe nói nàng chơi đàn tranh rất hay tiếng đàn của nàng đã lan rộng khắp Trung Hoa này ai ai cũng biết họ nói với ai rằng khi tiếng đàn của nàng cất lên rất nhiều cảm xúc khó có thể tả xiết lúc sầu thẳm da diết lúc thì lại dịu dàng say mê người nghe khiến ai nghe xong cũng ngẩn ngơ thương sầu mà rơi lệ không cầm nổi nước mắt''

Nàng tròn xoe mắt nghe những gì mà Hoàng đế Diệc Thần vừa nói không đó không phải là nàng, nàng đâu có biết chơi đàn ngoài võ kiếm ra nàng đâu biết thứ gì khác người biết chơi đàn là Nam Cung Nhược Hy cố nhân không phải nàng mà

''Vậy hôm nay nhân buổi tiệc hoàng cung này nàng có thể vì ta mà chơi đàn chứ''

Mạc Tử Ngôn nghe xong quay về phía nàng và Diệc Thần, hắn khẽ cười nhấp chén rượu ngọt hắn cũng chưa từng được nghe thấy tiếng đàn của nàng cất lên vì chỉ nghe dân chúng đồn thổi tiếng đàn của nàng rất say đắm lòng người hay nhân đây hắn có lẽ cũng muốn thử xem ái phi của hắn định mê hoặc người khác như thế nào

''Ái phi, ta nghĩ nàng cũng nên thử một lần xem sao''

Trong lòng nàng bùng cháy lên ngọn lửa tức giận đang yên đang lành không có chuyện gì xảy ra chỉ vì câu nói của tên Diệc Thần mà giờ Mạc Tử Ngôn cũng bắt nàng phải chơi giờ nàng phải làm sao nàng đâu có biết đàn gì đâu, Nam Cung Nhược Hy cứu tôi với

''Bệ hạ của nàng đã mở lời như vậy rồi nàng không từ chối chứ''

''Vậy thần thiếp.


Chương 15: Lại Gần Nhưng Không Thể Nắm Giữ

15 ''Tại sao nàng lại thành hôn với Mạc Tử Ngôn''

Ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt hắn một lúc lâu không gian quanh hắn và nàng thật yên ắng chỉ có thể nghe rõ được tiếng gió ban đêm thổi lướt qua tai

''Sao bệ hạ lại hỏi thần thiếp như vậy''

''Vì sao ư ? Chính ta cũng không biết nữa vì tất rất muốn biết hôn lễ của Mạc Tử Ngôn và nàng rốt cuộc là gì''

Nàng không trả lời hắn chỉ khẽ cười nàng bước tới bậc thềm trước Vũ Môn Điện ngồi xuống hai tay đan vào nhau nhìn lên bầu trời lạnh lẽo kia hắn cũng bước tới ngồi xuống cạnh nàng chờ đợi câu trả lời từ nàng, nàng không trả lời hắn cũng không sao vì hắn không thể làm ngơ trước khi lạnh lùng của Mạc Tử Ngôn với nàng, nàng đâu xứng bị đối xử như vậy

''Thiếp là người đã được bệ hạ chọn trong lúc người và các vị quan thần trong triều chọn phi tần cho người ban đầu thiếp đã rất ngạc nhiên tại sao bệ hạ lại chọn thần thiếp trong khi người đã từ chối nữ nhi nhà thừa tướng, nữ nhi và các đại thần khác lúc đó cha thần thiếp đã không lên tiếng lựa chọn thiếp nhưng rồi thừa tướng đã ứng cử thiếp hộ cha lúc đó cha thiếp cũng không ngờ rằng bệ hạ lại chấp thuận dễ dàng như thế''

''Vậy cho nên nàng mới chấp thuận thành hôn ??''

''Ban đầu thì không vì thần thiếp rất sợ, sợ cảm giác bị nhốt trong cung cấm và nỗi sợ lớn nhất chính là bệ hạ người không sủng ái thiếp, thiếp sẽ phải sống như thế nào khi bị bệ hạ bỏ mặc phải rời xa phụ thân nhưng cuối cùng vì phụ thân thiếp vẫn chấp thuận dù biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra''

'' Bệ hạ người biết không ban đầu thần thiếp vô cùng ghét Mạc Tử Ngôn mặc kệ cho ngài ấy có làm gì thiếp cũng sẽ không quan tâm tới cho tới bây giờ cũng vậy vì sẽ có ngày thiếp sẽ rời khỏi hoàng cung đâu ai có thể sống mãi bên cạnh một người không hề yêu mình''

'' Có thật nàng sẽ không quan tâm chứ'' Hắn khẽ cười vậy là yên tâm rồi nàng không hề yêu Mạc Tử Ngôn, hắn liệu có cơ hội được bên cạnh nữ nhân này không?

''Vâng''

Nàng nhắm mắt lại hít thở thật mạnh không muốn nghĩ ngợi về điều gì cả

''Bệ hạ người thật dịu dàng thật ấm áp thật ghen tỵ với ai được trở thành Hoàng Hậu của bệ hạ sẽ được người quan tâm được người bên cạnh che trở giá như nữ nhân đó là thần thiếp thì sẽ hạnh phúc biết bao phải không ??''

''Nếu như thiếp được sinh ra ở đây, được quen biết người được gả cho người thì tốt quá nhưng số phận đã an bài thiếp phải trở thành Hoàng Phi của Nguyên Quốc thật tàn nhẫn phải không''Tay của nàng khẽ run lên rồi bất chợt cười nhẹ dù chúng ta có là ai làm gì đi nữa cũng không thể tránh khỏi số phận đã được an bài trước đo ngay cả nàng cũng vậy.


Chương 16: Thiên Sơn Tuyết Liên

16 ''Mạc Tử Ngôn! à. . không bệ hạ hãy để ta tham gia xin người'' Nàng cúi đầu xuống đất nén lại cơn tức giận bây giờ tức giận với hắn không phải là tự gây họa cho bản thân nàng mà còn chẳng thể giúp gì được

''Ta nói rồi.


Chương 17: Thiên Sơn Tuyết Liên (2)

17 Từng hơi thở gấp gáp phả trên gương mặt của nàng, những giọt mồ hôi thấm dần trên trán, nàng chạy về phía quốc y cúi người xuống giơ lên cuốn sách cổ mà nàng đã tìm được

‘’Quốc.


Chương 18: Nàng Là Đóa Phù Dung Đẹp Nhất Kiếp Đời Này

18 Mạc Tử Ngôn lãnh đạm, hắn bước tới chỗ hoàng thái hậu lặng im một lúc rồi nói

'' Bệnh tình đã khỏi, long thể của người không còn bất an, Mạc Tử Ngôn ta ngày mai sẽ trở về Nguyên Quốc cùng ái phi''

'' Bệ hạ không thể ở lại thêm vài ngày nữa rồi hẵng đi sao??'' Thái hậu có chút bất ngờ nhìn hắn đôi tay buông lỏng khỏi gương mặt của nàng

''Cảm tạ ân tình của thái hậu nhưng ta phải trở về Nguyên Quốc để bàn việc nước, người cũng biết ta vốn là vua không thể bỏ mặc giang sơn của mình lại mà hưởng thụ tại nơi này được''

Mạc Tử ngôn nói vậy, thái hậu cũng chẳng thể nói gì chỉ mỉm cười nhẹ nhàng coi như trả một phần ân tình cho hắn trong vốn dĩ trong lòng người vẫn muốn giữ nàng lại, muốn để ngắm nhìn đóa hoa này một chút, để nàng ấy đi thật tiếc a.


Chương 19: Không Thể Buông Bỏ

19 Bên ngoài chính điện binh lính của Mạc Tử Ngôn đang chuẩn bị xe ngựa, lương thực cần thiết để trở về Nguyên Quốc theo lời căn dặn của điện hạ, bên trong chính điện, hoàng đế Trung Nguyên Quốc – Diệc Thần cùng các đại thần trong triều cảm tạ hoàng ân của Mạc Tử Ngôn

‘’Ta rất mừng vì long thể của mẫu hậu đã không còn bất an, tất cả là nhờ hoàng ân của điện hạ, diệc thần ta nợ người một ân huệ cả đời khó lòng trả hết’’ Diệc Thần khẽ cúi đầu, hai tay chạm lại giơ ra trước mặt Mạc Tử Ngôn

‘’Ân tình của điện hạ, Tử Ngôn ta xin ghi nhận, hãy bày tỏ lòng trung thành đối với ta bằng cách giúp ta giữ được giang sơn hòa bình, dẹp yên bọn phản quân’’ Hắn cúi người đáp lại Diệc Thần đây là việc vốn dĩ hắn nên làm Trung Nguyên Quốc là một đất nước yên bình, đã từng rất nhiều lần giúp hắn đánh bại bọn phản loạn giành lại an yên 4 phương đối với hắn là một thứ đáng quý nên không thể không giúp bọn họ.


Chương 20: Thương Vân Lệnh

20 '’Điện hạ, đoàn xe ngựa của chúng ta đã về đến Nguyên Quốc đang chuẩn bị tiến vào thành Yên Vu’’ Một binh lính kéo chiếc rèm phủ bên trong xe ngựa Mạc Tử Ngôn đang ngồi

Hắn đặt cuốn sách cổ xuống bên cạnh, đưa mắt ra bên ngoài xe ngựa

‘’Đã chuyển trời rồi sao, truyền lệnh của ta tiến thẳng vào Thiên Tử Thành’’

‘’Vâng thưa điện hạ’’

Đoàn xe ngựa tiếp tục di chuyển vào trong thành, hắn mệt mỏi ngả lưng xuống quãng đường từ Trung Nguyên Quốc về Nguyên Quốc khá dài hắn đã ngồi rất nhiều canh giờ rồi, hắn liếc đôi mắt chim ưng xuống nữ nhân đang thiếp đi trong lòng hắn, nàng đã ngủ quá lâu rồi, gương mặt tuyệt thế đó vẫn đang rất thỏa mãn chìm vào trong giấc mộng, đôi môi mỏng nhẹ như cánh đào hé mở, hàng lông mi dài vẫn nhắm lại không chút động tĩnh

Hắn chạm tay lên mái tóc của nàng, nhìn nữ nhân nàng ngủ một giấc mộng yên bình hắn không lỡ đánh thức nàng, cứ mặc nàng thiếp đi, hắn di chuyển người thật nhẹ, nàng lay động vòng tay ôm lấy phần bụng của hắn áp mặt vào thiếp đi

‘’Nàng ta rốt cuộc đã thức mấy canh giờ vậy’’ Hắn ngồi ám binh bất động, nàng ôm lấy hắn không để hắn có cơ hội di chuyển, trong giấc mộng đẹp nàng mơ thấy rằng nàng đang ôm lấy một thứ gì đó khiến nàng có cảm giác vô cùng an toàn, thật không muốn buông tay ra.


Loading...