1 Mùa hè ở thành phố A luôn tới rất sớm!
Trong tiệm KFC, Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ cắn bút, chống cằm nhìn ra con đường đầy nắng.
"Giá mà không có mùa hè thì tốt biết mấy.
2 Phu nhân mà tài xế nói là mẹ của Sở Ninh Dực, người đã từng là. . . mẹ chồng của cô!
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc đem sách đang cầm trong tay đưa cho cô rồi nói: "Được rồi, chị đây phải đi gặp nhà giàu đây.
3 Thủy An Lạc dửng dưng nói rồi bước qua Sở Ninh Dực để rời khỏi đây. Trời mới biết bây giờ cô đang sợ hãi cỡ nào, phải nhanh nhanh rời khỏi tên ác ma này mới là lựa chọn chính xác nhất.
4 "Thủy An Kiều, mày nói ai?”
“Nói…”
“Bốp…bốp. . . ”
Thủy An Lạc lại giơ tay giáng cho cô ta mấy cái tát giòn tan, đã thế còn là liên tiếp.
“Ai là con khốn mày rõ hơn tao nhiều đấy, Thủy An Kiều.
5 "Á!!! Bắt cóc bớ làng nước ơi…” Thủy An Lạc hét to.
“Câm miệng. ” Sở Ninh Dực đen mặt quát một câu, sau đó vòng qua xe ngồi trở lại ghế lái.
Thủy An Lạc bị quát thì bĩu môi một cái rồi quả quyết im miệng luôn.
6 Đúng lúc Thủy An Lạc định đi qua thì Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng gọi giật cô lại.
Thủy An Lạc cảm thấy bản thân như vừa nghe thấy tiếng gọi của địa ngục.
7 "Không phải, không phải. ” Thủy An Lạc gào lên phản bác rồi nhanh chóng quay người đi ra khỏi cổng trường.
Con của cô còn lâu mới là của Sở Ninh Dực.
8 "Mẹ, mẹ, mẹ mau lấy máy ảnh chụp lại cảnh này đi. ” Thủy An Lạc hưng phấn nói, nhỡ đâu con trai mình sau này lớn lên lại lạnh lùng cao ngạo như ai đó, cô cũng có thể lấy cái này ra để nhớ lại nó cũng đã từng có lúc đáng yêu thế này.
9 "Nói vớ vẩn gì thế, mau dậy đi. " Long Man Ngân vừa nói vừa đứng dậy bế Tiểu Bảo Bối từ trong xe đẩy ra.
Thủy An Lạc gãi đầu đứng dậy nhìn mẹ mình đang dỗ con trai, lại cảm thấy không thể có chuyện mẹ cô lại đi bán cô thế được?
Người của Sở Ninh Dực cũng đã chờ sẵn ở dưới, Thủy An Lạc tuy chẳng vui vẻ gì nhưng.
10 "Anh nói thử xem?" Thủy An Lạc không chút sợ hãi trừng mắt nhìn ngược lại,
"Thủy An Lạc, cô đúng là không đáng yêu như hồi xưa nữa rồi. " Sở Ninh Dực nói rồi lại nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng cô một lần nữa, sau đó thì xoay người tính rời khỏi đây.
11 "Có chuyện gì?" Sở Ninh Dực đặt di động xuống bàn, rồi ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc đang bước tới.
Thủy An Lạc cũng đang nhìn anh nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn ra anh đang nghĩ gì.
12 An Phong Dương nhìn Thủy An Lạc rầu rĩ bước lên lầu thì vẻ hí hửng trên mặt lại càng rõ hơn.
"Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện bắt con mồi nhỏ kia lại thế? Chẵng lẽ mụ An Giai Tuệ kia định ra tay rồi à?" An Phong Dương vừa hỏi vừa xoay người ngồi xuống sofa bên cạnh rồi mở tivi lên.
13 Thủy An Lạc ra sức lau chùi môi mình nhưng lại nhịn không được mà thò đầu nhìn xuống, bởi vì cô tò mò muốn biết người tới là ai.
Ngay sau đó, người đứng bên ngoài không hề để ý đến cái bản mặt lạnh như tiền của Sở Ninh Dực mà tự ý bước vào.
14 Đi ra?
Anh á?
Sở Ninh Dực lạnh mặt nhìn Thủy An Lạc, Thủy An Lạc không chút sợ hãi trừng lại.
"Nhà anh ngay đến cả sữa bột cũng không có, định cho con tôi chết đói chắc? Ra ngoài mua sữa bột đi.
15 "Thưa anh, trẻ con sáu tháng tuổi, cơ bản nửa tháng sẽ dùng hết một hộp. " Cô nhân viên cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình mà hướng dẫn tỉ mỉ.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn hộp sữa, thì ra thằng nhóc con kia ăn khỏe như vậy, nửa tháng hết một hộp?
"Hai mươi hộp, mang lên tầng mười tám.
16 Trong phòng làm việc, Sở Ninh Dực đang nhìn vào màn hình máy tính, từ máy tính lại vọng ra tiếng cười sang sảng.
"Thế là cậu mua tận hai mươi hộp sữa bột về à?" Người phụ nữ ở trên webcam mặc áo blouse trắng, vì chưa tan làm nên cô ta chỉ có thể ở đó mà cười nhạo Sở Ninh Dực.
17 Con tôi còn quan trọng hơn nhiều!
Sở Ninh Dực anh còn không bằng một thằng nhóc mới sáu tháng tuổi sao?
"Thủy An Lạc, cô càng ngày càng biết chọc tức tôi rồi đấy.
18 Thủy An Lạc cúi đầu nhìn rau dưa trong tay mình, bắt cô làm cơm cho Sở Ninh Dực đúng là chẳng thoải mái chút nào.
Cặp mắt to của Thủy An Lạc đảo quanh, nếu như cô nhớ không nhầm, dạ dày của Sở Ninh Dực không tốt, không thể ăn được đồ lạnh, cay cũng không được.
19 Thủy An Lạc bị tiếng hét làm cho sợ phát run, cô biết mình chọc giận sư tử thật rồi.
Sở Ninh Dực ra khỏi bếp, bước tới trước mặt Thủy An Lạc rồi trầm mặt nhìn cô: "Cô cố tình?"
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, tỏ ra vô tội nhìn anh ta: "Gì cơ?"
Có đánh chết cô cũng không thừa nhận là cô cố ý.
20 Sở Ninh Dực gật đầu, Thủy An Lạc liền xoay người đi vào bếp.
Tiểu Bảo Bối nằm trong xe nôi quơ quơ nắm tay nhỏ xíu của mình, đôi mắt to tròn đảo quanh, không ai biết nhóc đang nghĩ cái gì.