1 Tương Nhược Nam từ từ mởmắt đã thấy ánh sáng đỏ chói lòa, mọi thứ mơ mơ hồ hồ. Nàng khẽ day day đôimắt, mọi thứ trước mắt dần hiện rõ: nến đỏ, lụa đỏ, trướng đỏ, mọi thứ đều đỏtươi diễm diễm đập vào mắt nàng.
2 Còn chưa đợi Tương NhượcNam trả lời, một phụ nhân mặc quần áo xanh biếc tiến đến trước giường. Phụ nhânnày ước chừng ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt cùng Hồng Hạnh có vài nét tương đồng.
3 Kiếp trước nàng đã xemqua không ít tiểu thuyết, Tv nên đương nhiên biết dâng trà là chuyện gì. Tânnương ngày thứ hai phải dâng trà với cha mẹ chồng, cha mẹ chồng sẽ đưa tânnương hồng bao, tỏ vẻ tiếp nhận, hoan nghênh tân nương vào cửa.
4 Tương Nhược Nam nhìn sangPhương mụ mụ, vẻ mặt bà hiện rõ sự quan tâm. Tương Nhược Nam cảm nhận được sựchân thành yêu thương liền nói:- Mụ mụ yên tâm, ta biết phải làm thế nào.
5 Cận Thiệu Khang quỳ gốitrước mặt thái phu nhân, Tương Nhược Nam quỳ bên trái hắn, Vu di nương Vu ThuNguyệt quỳ bên phải, ba người cùng dập đầu lạy thái phu nhân ba lần.
6 Cận Thiệu Khang cùng VuThu Nguyệt sóng vai bước ra ngoài. Nha hoàn áo xanh kia đi đến bên người tháiphu nhân định đỡ bà vào trong phòng nghỉ ngơi. Mà Vương thị đã ôm con chuẩn bịtrời đi.
7 An Viễn Hầu cưỡi con ngựatrắng, yên cương hoa lệ, phía sau là bốn gã sai vặt. Tương Nhược Nam ngồi chiếcxe Bát bảo theo sau là hai mụ mụ, bốn nha hoàn, Vu Thu Nguyệt ngồi chiếc xe ởphía sau có một mụ mụ và hai nha hoàn theo cùng.
8 Ba người đứng dậy, TươngNhược Nam lặng lẽ ngầng đầu nhìn cửu ngũ chí tôn trên cao kia. Hoàng thượng ước chừng25,26 tuổi, mày rậm, mắt to khí vũ hiên ngang, một thân long bào khiến hắn cóvẻ cao quý không ai sánh bằng.
9 Trong Dưỡng Tâm điệnÁnh nắng buổi sớm xuyênqua cửa sổ hoa lệ. Khói uốn lượn trên chiếcđỉnh đồng cổ kính tỏa ra mùi đàn hương, tiêu tán trong không khí thơm ngát.
10 Cơm trưa tại viện củathái phu nhân. Tương Nhược Nam đến thìđã thấy Cận Thiệu Khang và Vu Thu Nguyệt ở đó rồi. Cận Thiệu Khang ngồi bênngười thái phu nhân còn Vu Thu Nguyệt đứng sau thái phu nhân.
11 Các nha hoàn xung quanhthấy đều bưng miệng cười trộm. Cận Yên Nhiên cười khẩy nói:- Đại tẩu, tẩu không phải đã uống trà này chứLời vừa nói ra Triệu dithái thái và Vương thị đều quay mặt đi mà cười.
12 Sắc mặt Cận Thiệu Khanglạnh lùng khiến Tương Nhược Nam không còn đất lui. Tương Nhược Nam nhìn bốnphía. Cận Yên Nhiên cười lạnh, ánh mắt hả hê. Phòng Triệu di thái thái ba ngườiung dung cười cợt.
13 Cận Thiệu Khang nhìnTương Nhược Nam ánh mắt từ phẫn nộ chuyển thành lãnh đạm, lạnh như băng giốngnhư trong mắt hắn Tương Nhược Nam chỉ là một thứ đồ vô giá trị mà thôi.
14 Cận Thiệu Khang từng hỏiTương Nhược Lan lớn lên như thế nào?Tương Nhược Nam ôm chănquấn quanh chân, ngồi tựa vào đầu giường, bốn phía u ám tĩnh mịnh, ngẫu nhiêncó thể nghe được tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa, cùng có tiếng chó sủa từ đâuvọng đến.
15 Vu Thu Nguyệt ở trong CẩmTú viên là một nơi phong cảnh rất đẹp. Trong vườn đủ các loạimai, đào, quế, lê, hải đường cùng các loại cây khác. Mùa nào cũng sẽ có hoa nởtỏa hương khoe sắc.
16 Thu đường việnHồng Hạnh đẩy cửa phòngđã thấy Tương Nhược Lan ngồi trên đầu giường ôm chăn, ngẩn người, bèn nói:- Tiểu thư, người tỉnh lại khi nào, sao không gọi chúng ta?Tương Nhược Lan hơi động,lúc này mới phát hiện chân hơi tê dại, rồi nói:- Buổi tối gặp ác mộng, tỉnh lại rồi cũng không ngủ được nữa.
17 Nếu ví phủ An Viễn hầunhư một công ty lớn thì An Viễn hầu kia và thái phu nhân chính là hai ông chủcủa công ty này. Nhưng nếu muốn nói quyền cao nhất thì Cận Thiệu Khang vẫn phảinghe lời thái phu nhân.
18 Ánh mắt mọi người đều gắtgao chăm chú nhìn Tương Nhược Lan. Ai ngờ Tương Nhược Lanlại chắp tay xá một xá với thái phu nhân, trên mặt đầy vẻ cảm kích chân thành:- Nhược Lan vẫn rất buồn phiền về chuyện này.
19 Nàng học rất nhiều phươngpháp dưỡng sinh: tẩm quất, xoa bóp, đánh gió cùng rất nhiều những kĩ xảo khác. Mỗi khi viện trưởng eo đau, lưng mỏi thì lại nhờ nàng massage lại vừa nóichuyện dưỡng sinh cùng nàng khiến viện trưởng rất vui vẻ, coi nàng như tri âm.
20 Buổi tối khi Ánh Tuyếtđến hầu hạ, Tương Nhược Lan phát hiện má trái nàng có chút đỏ, lại có vết ngóntay, vừa nhìn đã biết bị người đánhTương Nhược Lan nhíu màyhỏi lớn:- Ánh Tuyết, mặt ngươi sao thế kia?Ánh Tuyết bưng mặt cúiđầu, ánh mắt ủy khuất mà Hồng Hạnh đứng một bên vẻ mặt hơi mất tự nhiên, thỉnhthoảng liếc nhìn Ánh Tuyết như đang cảnh cáo.