1 Mẹ ta nói, khi ta ba tuổi bà ấy đã đưa ta đến Linh Ẩn Tự bên bờ Tây Hồ đi lễ tạ thần. Trong chánh điện yên lặng như tờ, nam thanh nữ tú đang thành kính cầu nguyện, đột nhiên ta bật khóc nỉ non làm mọi người chú ý.
2 Thật ra thì bệnh của ta không phải vì những thứ quỷ hồn ma ám kia mà là bởi vì một người nam nhân. Ta vẫn còn nhớ như in âm thanh của hắn: “Tử Chân…” Ngày đó từ Tây Hồ trở về, Tố Lan cùng ta ngồi trong kiệu len lén mà vén lên một góc mành để nhìn cảnh vật bên ngoài, vừa khéo lại nhìn thấy một cô thôn nữ trẻ khéo léo dùng nhánh liễu mà đan thành những cái rỗ tinh xảo lại còn chất đầy hoa tươi trong đó đang rao hàng ven đường.
3 Chờ khi sức khỏe ta tốt lên thì ngày ta cập kê đã gần ngay trước mắt. Mẹ ta mang chút mừng rỡ mà nói: “ Kiếp nạn này cuối cùng cũng đã qua. ” Bà đưa cho ta một cây trâm phỉ thúy màu xanh biếc sáng ngời là của bà ngoại tặng cho bà.
4 Không lâu sau, Tố Lan đem chuyện xưa của hắn kể cho ta nghe. Không như ta nghĩ, không phải là câu chuyện tình yêu đôi nam nữ chia tay nhau hai mắt đẫm lệ, cũng không phải một câu chuyện tình đau khổ triền miên.
5 Đảo mắt mà đã năm mới. Trước tết nguyên tiêu một ngày, Tố Lan nhìn ta mấy lần muốn nói lại thôi, ta dùng ánh mắt thăm dò nàng. Nàng hỏi dò: “ Tiểu thư, người còn nhớ Mạnh Tử An không? Câu nói như cây kim vô hình đâm vào da thịt ta, kinh hồn bạt vía.
6 Không còn tin bình an của Mạnh Tử An. Ta thường xuyên vỗ về nửa cây trâm Phỉ Thúy kia, suy nghĩ bay rất xa về một nơi xa xăm nào đó mà chính ta cũng không biết là nơi nào.
7 Tết nguyên tiêu lại đến. Ta giống như một linh hồn lang thang trở lại hội đèn lồng đầy màu sắc, chọn một cây bút, viết lên: “Năm ngoái đêm nguyên tiêu Chợ hoa đèn sáng rực Ngọn liễu mảnh trăng treo Hoàng hôn người hẹn ước Năm nay đêm nguyên tiêu Trăng với đèn như trước Chẳng gặp người năm qua Tay áo đầm lệ ướt".
8 Sau ngày cưới, bình thản mà vô vị. Mặc dù Thẩm Hồng thương yêu, cưng chiều ta có thừa, hỏi han ân cần, cẩn thận nhưng đáng tiếc dù yêu thương cách mấy đều không có kết quả.
9 Một ngày, nha hoàn lặng lẽ nói cho ta biết cô gái Thẩm Hồng mang về có dáng vẻ giống ta bảy tám phần. Ta chán nản nói: “Thì sao chứ?” Chợt, cả kinh. Ta nhớ tới một người khác giống với ta, đầy nghi ngờ.
10 Không lâu sau, Thẩm Hồng ra ngoài nhậm chức, ta cùng hắn xuất ngoại du lịch một năm. Lúc trở về, trong người ta đã mang theo một sinh mệnh nhỏ. Ta đột nhiên nhớ đến Tố Lan, quyết định đi thăm nàng một chút thuận tiện học cách làm mẹ.
11 Tỉnh lại lần nữa, trước mắt ta là gương mặt lo lắng của Thẩm Hồng. Ta khóc: “Thật xin lỗi. ” Hắn nằm trong chăn ôm lấy ta: “Chúng ta còn trẻ, còn có thể có con.
12 Người đời sau nói: Chu Thục Chân, tác gia Tống nữ, người Tiền Đường. Sống trong gia đình nhà quan, tương truyền vì bất mãn với hôn nhân, uất ức mà chết.