1 Chương 1 Phương Chấn Đông lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Dẫn Tố là ở vườn hoa nhỏ sau bệnh viện quân khu của thành phố B, lúc anh đi thăm chiến hữu trước kia là Lưu Thiết Quân.
2 Chương 2 Phương Chấn Đông cầm chìa khóa lên, xoa xoa cái đầu nhỏ của cháu ngoại, bảo mẫu từ trong nhà mang mấy bức tranh ra cho Phương Chấn Đông, Phương phu nhân đưa cái mũ cho Tiểu Phong: "Có thật không cần bà ngoại đưa cháu đi sao? Cho cháu nghĩ lại, không được khóc nhè đâu nha.
3 Chương 3 Hàn Dẫn Tố cắn thật chặt môi dưới, nghe giọng từ trong loa truyền ra, cô bắt đầu hoài nghi Hàn Dĩnh mới là con ruột của cha cô. Cô ta chính là người gây chuyện vì sao cha còn có thể nói ra những lời như vậy? "Tiểu Tố, con không nên hận Tiểu Dĩnh, em con không cố ý, Trịnh Vĩ.
4 Chương 4 Đứa con là mong ước hai năm của cô, vô số lần cô từng nghĩ tới đứa trẻ đó giống ai, khi con mở miệng bé nhỏ gọi ngọng nghịu tiếng mẹ cũng đủ khiến cô hạnh phúc, làm sao cô có thể dạy nó nên người, làm sao cô có thể để nó vui vẻ vô ưu vô lo lớn lên….
5 Chương 5 "Tiểu Tố, những thứ hoa cỏ kia xử lý như thế nào?" Trịnh Vĩ nhìn qua đám hoa cỏ ở ban công, chính xác không phải là hoa cỏ mà là chút rau dưa xen lẫn với hoa cỏ, hồ tiêu, cà chua, rau thơm, thậm chí cả hành tỏi như một vườn rau nhỏ.
6 Chương 6 Hàn Dĩnh nhìn thấy biểu hiện của Trịnh Vĩ cũng biết hắn đang có ý định gì. Mới bắt đầu cũng chỉ muốn vui đùa với mình một chút, cảm thấy có tiện nghi mà không chiếm thì uổng.
7 Chương 7 "Đó là em gái của cô?” Lúc dừng ở đèn đỏ Phương Chấn Đông mở miệng, tuy là câu hỏi nhưng vẫn tràn đây cường ngạnh khiến người nghe không thể không trả lời.
8 Chương 8 "Lão Phùng, trong đầu luôn nghĩ đến một người là vì sao vậy?” Phương Chấn Đông bản kế hoạch huấn luyện trong tay ra, hỏi vị chính ủy. Lão Phùng lớn tuổi hơn Phương Chấn Đông khá nhiều, con cũng đã lớn, cả nhà đi theo quân đội.
9 Chương 9 "Mày thật là, đống đồ này mà cũng mang hết lên đây được, hơi bị nặng đó!” Mộ Phong cầm chén trà trong tay tựa vào ban công ngắm nhìn một mảnh xanh biếc ở bên ngoài, ở giữa mùa đông khiến lòng người không tự chủ mà ấm lại.
10 Chương 10 Còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, trường học cũng đã được nghỉ rồi. Năm nay âm lịch đến sớm, mới tháng một đã là năm mới rồi, vì vậy trường học được nghỉ sớm hơn.
11 Chương 11 Vương Đại Bưu cùng hai cậu lính cấp dưới vốn đang định sẽ ứng chiến lâu dài nào ngờ, chưa kịp nghĩ nhiều thì chỉ trong chốc lát, Đoàn Trưởng cuả bọn họ đi xuống cùng môt cô gái trẻ tuổi.
12 Chương 12 Phương Chấn Đông thật sự biết làm hoành thánh, Hàn Dẫn Tố nhìn từng viên một tròn to ôm trọn sủi cảo từ bàn tay anh làm cảm thấy không thể tưởng tưởng nổi.
13 Chương 13 "Tố Tố, Tố Tố. . . . . . Rời giường, đã trễ lắm rồi, rời giường. . . . . . " Giọng nói dịu dàng của mẹ vang bên tai rất rõ ràng, lúc Hàn Dẫn Tố lên lớp bảy thường thì buổi tối sẽ ngủ trễ, sáng sớm luôn không dậy nổi.
14 Chương 14 Đến giữa trưa thì hàng rào mới làm xong, mà Phương Chấn Đông vẫn chưa có ý định đi cho nên Hàn Dẫn Tố đành không tình nguyện mà chuẩn bị cơm trưa cho anh.
15 Chương 15 Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một hình bóng cho riêng mình. Năm tháng trôi qua có thể nhạt dần nhưng lại không thể xóa nhòa. Có ai đó từng nói tình cảm đàn ông so với phụ nữ còn sâu sắc hơn.
16 Chương 16 Bão tuyết năm mươi năm chưa từng gặp vào năm mới lại xảy ra, khi Phương Chấn Đông mang theo binh sĩ đến nơi này mới biết là độ nghiêm trọng vượt quá sự tưởng tượng của anh.
17 Chương 17 Nơi xa pháo hoa đốt sáng lên tận chân trời, Hàn Dẫn Tố đến bên cửa sổ nhìn ra xa xa. Cái thành phố này thật linh hoạt trong chớp mắt, từ yên lặng đến chớp mắt chỉ là trong một giây lát.
18 Chương 18 Mất đi mới biết quý trọng người ta ai cũng vậy mà Trịnh Vĩ lại càng hơn thế. Trước kia khi chưa ly hôn, hắn thấy Hàn Dẫn Tố có nhiều thứ không thuận mắt mình, so với vợ người khác còn kém xa lại còn cổ hủ không hiểu phong tình.
19 Chương 19 Theo tiếng thắng xe chói tai, chiếc xe Jeep quân dụng để lại một vết cua đẹp đẽ rồi dừng hẳn bên cạnh xe Trịnh Vĩ. Hàn Dĩnh dường như phải nheo mắt lại mới nhìn thấy được người đàn ông tráng kiện nhảy từ trên xe xuống.
20 Chương 20 Giọng Phương Chấn Đông giống như đang quở trách con gái của mình làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Dẫn Tố trong nháy mắt đỏ bừng lên. Đầu cùng bình thường, cũng không phải là quá gấp gáp nhưng không biết làm thế nào để ứng phó với người đàn ông này.