1 Ánh sáng trong suốt phản chiếu lên mặt sông, sương mù tựa như một tầng lụa mỏng hoà thành một thể với màn đêm vắng lặng. Ánh sáng yếu ớt từ phía xa đang dần dần tới gần, một chiếc thuyền gỗ mun đơn độc trôi trên sông.
2 Chạy ra thật xa, Hòa Sinh mới yên tâm, giải thích với Thúy Ngọc: "Sau này đụng phải loại nam tử xa lạ này, không cần phải để ý tới. Chuyện ngày hôm nay tuy không có phát sinh chuyện gì nhưng cũng nên tránh cho người bên ngoài biết được, cũng giảm được không ít một phiền toái.
3 Thẩm Hạo khoác áo khoác gấm Vân Nam trúc xanh, ôm ngực, lông mày nhíu chặt. Người khác khác sinh bệnh, dáng vẻ đều là ốm yếu không chịu nổi, hắn thì ngược lại, dáng vẻ y như là sắp hi sinh oanh liệt cho tổ quốc.
4 Sáng sớm ngày hôm sau, vì tránh hiềm nghi, trời còn chưa sáng Thẩm Hạo liền mang theo người xuống thuyền. Thịnh Hồ tổng cộng có hai bến cảng, Hòa Sinh muốn xuống thuyền ở bến cảng khác.
5 Người dẫn đường đi ở phía trước sớm đã vào nhà thông báo, Thúy Ngọc đi theo sau lưng Hòa Sinh, nghe cuộc nói chuyện này tức giận đến dậm chân, lúc này muốn đi lên tranh luận.
6 Ở Vệ gia hơn nửa tháng, Hòa Sinh gần như hoàn toàn thích ứng với thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Vệ gia. Trước kia nàng còn lo lắng không hoà hợp được với Vệ Hỉ Lý Thanh, nhưng ngày thứ hai nàng tớiVệ gia, nhị phòng liền rời nhà đi Phú Châu đón lão phu nhân, nhìn không tới sờ không được, nàng cũng liền không có nhiều lo lắng như vậy.
7 Thư phòng, Vệ Hữu Quang và Thẩm Hạo trò chuyện với nhau thật vui. Trước khi kKinh thương, ông cũng đã đọc qua sách thánh hiền, cộng thêm kinh nghiệm mấy năm nay vào Nam ra Bắc, đàm phán khắp trời biển không phải nói chơi.
8 Thẩm Hạo vừa về liền xử lý công sự một ngày tồn đọng, hắn là người đối với chính mình cực kỳ nghiêm khắc, thiên tử lệnh hắn thay mặt quản lý công việc của ba châu, hắn chưa bao giờ lười biếng qua.
9 Trên đường trở về, Vệ Hữu Quang ngồi ở trên ngựa, nói vọng vào trong xe ngựa: "A Tứ, chút cá con câu lên kia có thể cho cha không, lần trước ta đáp ứng mẫu thân con, muốn đích thân câu mấy con cá sạo cho bà ấy.
10 Sau khi thanh âm gõ tường càng ngày càng nhỏ, dường như đắm chìm vào tiếng hát của nàng, Thúy Ngọc cười nói: "Tạp âm sau tường hết rồi, đích thị là đám thợ thủ công kia nghe giọng hát của Nhị Nương Tử, nghe liền quên làm việc á!"
Hòa Sinh véo nhẹ nàng một cái, "Ba hoa!"
Đầu tường bên kia, Thẩm Hạo vừa giãn lông mày ra giờ phút này lại nhíu lại, hắn chỉ vào tường hỏi Bùi Lương: "Sao im rồi?"
Bùi Lương đáp: "Hát xong rồi, liền im thôi.
11 Trà hương trong xe còn chưa đốt xong, xe ngựa đã dừng ở cửa lớn Tống gia.
Hòa Sinh xốc rèm lên quan sát bên ngoài, thấy ở ngoài cổng mấy tỳ nữ vây quanh một thiếu nữ mặc trang phục màu tím, đeo vàng đeo ngọc, dáng người yểu điệu.
12
13 Giọng nói của hắn vô cùng thân thiết, nhưng khuôn mặt lạnh lùng gượng gạo, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, lọt vào mắt là hình ảnh cả người nàng đang cuộn mình.
14 Hòa Sinh quay đầu nhìn hắn, cho là hắn đang cười mình, khuôn mặt nghiêm túc nội liễm, ánh mắt lại không tin là thật.
"Không phải côn trùng cắn, chẳng lẽ lại là người cắn ? Thẩm công tử thật biết nói đùa.
15 Thật vất vả cùng nhau làm xong đồ ăn, loay hoay mồ hôi đầm đìa, phòng bếp nóng, hơi nóng và hơi nước giao hòa, phải mở miệng hô hấp mới làm dịu được.
16 Mấy ngày nay, người hầu trong phủ truyền nhau lời đồn đãi, nói đường cô nương từ Vọng Kinh tới đã đắc tội đại phủ cho nên bị ném đến Thịnh Hồ tự sinh tự diệt.
17 Thẩm Hạo liếc mắt sang một bên, hiếm khi không thèm nhìn nàng. Dịch hai tay, vuốt vuốt ngọc ban chỉ trên tay, không để ý đáp: "Nàng cảm thấy có thì có, cảm thấy không có vậy sẽ không có.
18 Trong lúc nhất thời Hòa Sinh không kịp phản ứng, buổi sáng Tống vũ Chi tới rồi mà, sao giờ lại tới nữa?
Tống vũ Chi không dám đi quá gần, cách nàng một trượng thì dừng lại.
19
20 Buổi tối ăn nhiều, bụng không tiêu thức ăn, vuốt bụng nằm ở trên ghế mây, trong sân lại muỗi nhiều, Thúy Ngọc phải cầm đồ xua muỗi. Vệ Lâm mới từ Tống phủ trở về, được Tống phu nhân cho đôi vòng tay, chạy vào viện khoe với Hòa Sinh.