1 Cô gái bình thườngSáng sớm gió thổi nhè nhẹ, Tiếu Tuyết như mọi ngày, đúng giờ chuẩn bị đi làm, một ngày bình thường, một cuộc sống bình thường – Tiếu Tuyết nghĩ vậy, bất quá Tiếu Tuyết cũng thích như thế này, chỉ cần mọi người xung quanh nàng cảm thấy hạnh phúc thì chuyện gì cũng tốt!Cuộc sống ở Thế kỉ 21 này luôn đầy sự lãng mạn và xinh đẹp, nhưng đối với Tiếu Tuyết mà nói chỉ có gia đình mới là quan trọng nhất.
2 Theo lời Tình nhi kể lại, thì ra thân thể hiện tại của Tiếu Tuyết có tên là Lý Mị Nhi, là tiểu thư cành vàng lá ngọc trong Phủ Tướng quân. Tướng quân đóng binh ở biên cương, hằng năm đều ở bên ngoài cho nên rất ít có thời gian quan tâm đến con gái.
3 Trong phủ Vương gia hoa lệ, đình đài lầu các cùng non sông tươi đẹp hoà lẫn, lầu các điêu khắc những bức tranh mạc thủy, xa hoa giống như cảnh tiên chốn trần gian.
4 Ngày an nhàn như vậy được đâu mấy hôm, Tiếu Tuyết càng ngày càng khó chịu, mỗi ngày thật sự là khổ sở, không TV, không Internet, không đi dạo phố, lại không có tri tâm bằng hữu, một người duy nhất xem như ‘tri tâm’ là Tình nhi, chung quy cũng không phải người thế kỉ 21 tân tiến, rất nhiều ý tưởng cũng không thể chia sẻ cùng nàng, nói ra Tình nhi có thể còn cho là mình có vấn đề, chỉ có thể không nói, giống như hôm nay nàng ngẩn người đã lâu, ngẫm lại hiện tại rốt cuộc phải làm những gì thì đột nhiên vừa suy nghĩ ra một ý, nghĩ đến lúc còn rất nhỏ mẹ có bắt nàng học qua đàn tranh, hiện tại không phải thời điểm tốt sao, ở cổ đại hình như đàn tranh cũng không tệ, nàng lại có thể giết thời gian.
5 Thiếp đem lòng thiếp giao cho chàngThiếp là bọc hành lý nặng nhất của chàngTừ nay về sau bất luận bao nhiêu mưa gióChàng đều phải đem thiếp yêu thương trân quýHãy đem giấc mộng của chàng giao cho thiếpChàng chính là nỗi ưu phiền của thiếp nơi phương xaTừ nay về sau vô luận trăng lên hay là ngày mớiDù trời đêm thiếp vẫn hy vọng chàng trở vềThiếp sẽ gối lên tên của chàng mà ngủĐem ngôi sao sáng nhất đặt ở chân trờiMênh mông, phương xa có bao nhiêu mênh môngHãy để thiếp chiếu sáng cho phương hướng của chàngThiếp sẽ gối lên tên của chàng mà ngủĐem bóng tối trong lòng chàng mở raTịch mịch, phương xa có bao nhiêu thê lươngHãy để thiếp trấn an nỗi đau buồn của chàngThiếp đem lòng thiếp giao cho chàngThiếp là bọc hành lý nặng nhất của chàngTừ nay về sau bật luận bao nhiêu mưa gióChàng đều phải đem thiếp yêu thương trân quýHãy đem giấc mộng của chàng giao cho thiếpChàng là nỗi ưu phiền của thiếp nơi phương xaTừ nay về sau vô luận trăng lên hay là ngày mớiDù trời đêm thiếp vẫn hy vọng chàng trở vềĐể thiếp gối lên tên chàng mà ngủĐem ngôi sao sáng nhất đặt ở chân trờiMênh mông, phương xa có bao nhiêu mênh môngHãy để thiếp chiếu sáng cho phương hướng của chàngThiếp sẽ gối lên tên chàng mà ngủĐem bóng tối trong lòng chàng mở raTịch mịch, phương xa có bao nhiêu thê lương Hãy để thiếp trấn an nỗi đau buồn của chàngThiếp đem lòng thiếp giao cho chàngThiếp là bọc hành lý nặng nhất của chàngTừ nay về sau bật luận bao nhiêu mưa gióChàng đều phải đem thiếp yêu thương trân quýHãy đem giấc mộng của chàng giao cho thiếpChàng là nỗi ưu phiền của thiếp nơi phương xaTừ nay về sau vô luận trăng lên hay là ngày mớiDù trời đêm thiếp vẫn hy vọng chàng trở về…(Chu Băng Thiến xướng uyển quang đãng từ khúc)我把我的心交给了你我就是你最重的行囊从此无论多少的风风雨雨你都要把我好好珍藏你把你的梦交给了我你就是我牵挂的远方从此无论月落还是晨起我日夜盼望你归航我会枕着你的名字入眠把最亮的星写在天边迷茫的远方有多迷茫让我照亮你的方向我会枕着你的名字入眠把最亮的你写在心间寂寞的远方有多凄凉让我安抚你的沧桑我把我的心交给了你我就是你最重的行囊从此无论多少的风风雨雨你都要把我好好珍藏你把你的梦交给了我你就是我牵挂的远方从此无论月落还是晨起我日夜盼望你归航我会枕着你的名字入眠把最亮的星写在天边迷茫的远方有多迷茫让我照亮你的方向我会枕着你的名字入眠把最亮的你写在心间寂寞的远方有多凄凉让我安抚你的沧桑我把我的心交给了你我就是你最重的行囊从此无论多少的风风雨雨你都要把我好好珍藏你把你的梦交给了我你就是我牵挂的远方从此无论月落还是晨起我日夜盼望你归航我会枕着你的名字入眠把最亮的星写在天边迷茫的远方有多迷茫让我照亮你的方向我会枕着你的名字入眠把最亮的你写在心间寂寞的远方有多凄凉让我安抚你的沧桑你把你的梦交给了我你就是我牵挂的远方从此无论月落还是晨起我日夜盼望你归航周冰倩唱琬晴词曲…Tiếng ca thê lương, triền miên ai oán rung động Tình nhi cùng Liệt Hạo đứng ngoài cửa.
6 "Mị Nhi, còn trách bổn vương không thường xuyên tới thăm nàng sao?" Hai mắt yêu mị, bộ dáng vô tội, Tiếu Tuyết nhìn thấy liền buồn nôn, chính mình vì thương cảm cho Lý Mị Nhi trước kia nên đối với vị Vương gia cao cao tại thượng này cảm thấy rất phản cảm, hiện tại là chế giễu, người như vậy, sao có thể vô tâm vô phế thế kia! Đối với việc này Tiếu Tuyết càng không nghĩ cần phải giả vờ, cảm thấy mệt mỏi chết đi! "Vương gia, thiếp xin lỗi vì trước kia đã si mê ngài như thế, nếu vì vậy mà quấy nhiễu ngươi, thì cứ xem như là lỗi của thiếp, nhưng là xin ngài hãy cho thiếp sự yên bình, từ nay về sau ngài không còn quan tâm bất cứ chuyện gì của thiếp, ngài chỉ cần ban cho thiếp căn nhà này là được.
7 Ánh nắng sáng sớm không kiêng kị chiếu rọi khắp Vương phủ rộng lớn, trong Vương phủ khó được thanh tĩnh, đầy tiếng chim hót hoa hương! Trong không khí tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, Tiếu Tuyết thích mùi hoa hồng, hương vị ngọt ngào tĩnh mịch!Từ sau lần đó Tiếu Tuyết cùng Hạo Vương gia trở mặt.
8 Từ khi Tiếu Tuyết quyết định sẽ xuất phủ thì mỗi ngày tâm tình đều thực vui vẻ, Tình nhi ít khi thấy được tâm tình chủ nhân của nàng tốt như vậy nên cũng cảm thấy vui theo, kỳ thật chỉ cần chủ nhân của nàng vui vẻ, bắt nàng làm gì nàng cũng đều nguyện ý.
9 Bên này Mộ Dung San nhìn Tiếu Tuyết cùng Tình nhi nghênh ngang tiêu sái đi ra khỏi Vương phủ, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Vị ‘nam tử’ này sao lại quen mặt như vậy, từng gặp qua ở nơi nào đây, thế nào lại nghĩ không ra, một hồi chờ Vương gia trở về nàng sẽ hỏi thăm một chút.
10 Chợ cổ đại vốn phồn hoa giờ lại càng phồn hoa, khách điếm lúc này cũng là một mảnh náo nhiệt, Tiếu Tuyết ngồi trong một căn phòng trang nhã trên lầu quen thuộc, cùng một vị công tử phong độ nói chuyện phiếm.
11 "Hừ! ! ! Đừng ầm ĩ nữa!" “Tiểu thư, thế này sao được ạ, sao có thể chui lỗ chó như vậy?”“Chẳng lẽ muội có chủ ý nào khác tốt hơn sao?”“Nô tỳ…nô tỳ không có!”“Vậy thì không phải được rồi sao, dù sao cũng không ai biết, chuyện này có trời biết, đất biết, tỷ biết, muội biết!”Bóng đêm yên tĩnh, trong Vương phủ bây giờ là “mưa rền gió dữ”: "Nói! Nàng ấy đi đâu rồi?" "Vương gia, thần thiếp thật sự không biết.
12 Tiếu Tuyết vừa vào nhà liền hỏi "Ngài thật sự sẽ không làm gì Tình nhi sao?" "Nàng nghi ngờ ta sao?" "Bộ dáng lúc nãy của ngài thật đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người vậy.
13 Đêm yên tĩnh, trăng sáng lên cao, trời đầy sao, các viện trong Hạo Vương Phủ mang bầu không khí hoang mang lo sợ. Trong lãnh cung "Hu hu hu…Vương phi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây, Vương gia sao có thể đối xử với chúng ta như vậy, dù gì tiểu thư cũng là thiên kim của Thừa tướng mà, cho dù không nhìn mặt mũi tiểu thư, chẳng lẽ ngay cả Thừa tướng mà Vương gia cũng không quan tâm sao.
14 "A! !" trong lòng Tiếu Tuyết chấn động, tên Vương gia này sao lại nói chuyện không thông suốt như vậy "Hạo! Thiếp không phải Lý Mị Nhi của ngài, thiếp là Tiếu Tuyết, một người đến từ thế kỷ 21, với nơi này của người linh hồn cách xa nhau tận mấy ngàn năm, như vậy ngài cũng muốn.
15 “Tuyết nhi, đừng cự tuyệt bổn vương nữa. " "Lão công mà thiếp muốn không giông như ngài?" "Lão công là cái gì?" "Lão công chính là tướng công đó. " "Tuyết nhi, bổn vương không có kiên nhẫn, ta nói nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta, ta là nam nhân duy nhất của nàng, không cần nói lão công gì gì đó với ta, bổn vương không thích nghe.
16 Đột nhiên nảy ra một ý tưởng “Trương Thanh, Tình nhi như thế nào rồi, huynh có thể nói cho ta biết hay không?” "Tình nhi nàng ấy hiện đang được Vương gia triệu kiến.
17 Vẻ mặt Tiếu Tuyết hoảng hốt tiến vào viện của nàng "Tiểu thư, hu hu hu… Nô tỳ cuối cùng cũng được nhìn thấy tiểu thư rồi. " "Tình nhi! Muội trở về rồi sao? Có thật là muội không?" "Tiểu thư, người làm sao vậy, người có khoẻ không?" Tiếu Tuyết kích động ôm Tình nhi "Nha đầu chết tiệt, về sau không được làm ta sợ như thế nửa.
18 Tiếu tuyết đắm chìm giữa ưu thương của chính mình, không thể tự kềm chế, đau lòng, mặc cho nước mắt bao phủ toàn bộ khuôn mặt. Tình nhi yên lặng cùng tiểu thư rơi lệ, vẫn là chuyện gì cũng không thể làm.
19 Tiếu tuyết nghe được tin tức, những nữ nhân kia cuối cùng cũng được thả ra, chỉ mong hắn có thể đối xử tốt với bọn họ. Có lẽ giống như hắn nói, chỉ là vì chính trị, vì nguyên nhân nào đó, chính nàng bất quá thần xui quỷ khiến đến thời không này nên bọn họ hòa thuận nhau đi, nhưng là tâm nàng nên để ở nơi đâu, e rằng cuối cùng nàng vẫn là không thuộc về nơi này.
20 Đau đầu kịch liệt, Tiếu Tuyết chậm rãi mở mắt, ánh sáng chiếu vào trong mắt làm nàng phải nhíp mắt lại, nóc nhà cố đàn mộc, nhìn thấy chung quanh khang khác, không phải viện của nàng, đây là đâu? Trong đầu lướt qua cảnh tượng bị té xỉu, xem ra nàng đã bị bắt, nhưng là nàng có giá trị lợi dụng gì, tự nhiên có người bắt cóc đây, cười lạnh một chút, việc gì đến sẽ đến cứ bình tĩnh mà đón nhận, nhắm vào người đột nhiên đi vào thời không này càng khó tiếp nhận sao!Cửa “tư…” một tiếng, một lục y thiếu nữ tiến vào ( thiếu nữ áo lam), cước bộ của cô gái uyển chuyển, dung nhan thanh tú, cổ đại này thế mà mỹ nữ, soái ca rất nhiều, Tiếu Tuyết bình tĩnh nhìn cô gái, không hỏi cũng không náo loạn.