81 Trong viện Tiếu Tuyết cùng An Nhã, An Văn vừa ăn sáng vừa trò chuyện, hai người này cũng rất hay nói chuyện. Tiếu Tuyết tán gẫu một lúc cũng liền quên đi những nghi vấn trong lòng.
82 Tiếu Tuyết đột nhiên sáng tỏ tất cả. Hình như gương mặt nho nhã trước mắt có cảm giác quen thuộc? Đôi mắt, lông mày, còn có hình dáng đôi môi thế này, Tiếu Tuyết nhớ không lầm, rất giống Công Chúa Ngụy Linh Lung, mình khi nào đắc tội tới bọn họ? Thật đáng buồn chính là tình cảnh bây giờ khổng phải đã rõ à.
83 Tiếu Tuyết không chút lưu luyến xoay người tránh ra. Mà Vương thượng Ngụy Quốc chí cao vô thượng, lại lâm vào lốc xoáy, không thể cứu vãn!Tiếu Tuyết dọc theo đường lúc nãy, tiếp tục đi, chân đau đớn đến tê dại cũng không hề dừng lại, ý nghĩ càng nghĩ càng hỗn loạn, còn nói ai, chính nàng bị ủy khuất còn không hề kể ra đây.
84 Tiếu Tuyết nằm trên đàn cổ thấp giọng khóc, mặc cho cảm xúc bi thương cắn nuốt chính mình. Mà ngoài cửa hoàng đế Ngụy Quốc, lại chấn động hết mức, bóng dáng cao gầy trông thật cô tịch mà vô lực.
85 Ngày cứ bình thản trôi qua, Tiếu Tuyết không biết hoàng đế Ngụy Quốc quyết định ra sao, cũng mặc kệ thế nào, Tiếu Tuyết sẽ không khuất phục. Nhẩm ngón tay nhẩm tính ra cách ngày Hành Ân Đại Sư nói chỉ còn 3 ngày, nếu hiện tại hoàng đế Ngụy Quốc có đồng ý, trong ba ngày cũng không đi tới chùa kịp, Ngụy Quốc cách Liệt Quốc vốn rất xa, Tiếu Tuyết cũng không biết, từ khi đến nơi đây, nửa bước cũng không thể rời khỏi hoàng cung, thật sự tựa như lời An Nhã nói vậy, chỉ cần Vương thượng không đồng ý, không thể ra khỏi cửa cung nửa bước.
86 Bên ngoài chùa cổ, một chiếc xe ngựa hoa lệ thắng cương ngừng lại. Ngoài xe ngựa không khí ngưng kết thành băng. Tiếu Tuyết ngồi trong xe cảm thấy tình huống không đúng, bâng khuâng không biết có nên đi ra hay không.
87 Thời điểm ngàn quân nguy kịch, Liệt Tuấn từ phía sau chạy đến, hét lớn một tiếng "Mau ngăn huynh ấy lại!"Trương Thanh phút chốc bay đến bên người Liệt Hạo, nâng hắn dậy, muốn kéo hắn về.
88 Trong kinh thành Liệt Quốc ai cũng đều sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng Hạo Vương phi đã hôn mê ba ngày không thấy tỉnh lại, mà Hạo Vương gia tức giận cũng càng ngày càng không thể khống chế được.
89 Tiếu Tuyết cũng buồn bực nhìn về phía Hành Ân Đại Sư, trong lòng đã tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu!Lúc này Hành Ân Đại Sư chậm rãi đi tới bên ngài Tiếu Tuyết "A Di Đà Phật! Thí chủ, người còn nhớ rõ những gì?"Tiếu Tuyết mỉm cười khẽ "Ngài là ai? Phục Hổ hay là Hàng Long ? Ta thật sự đã lên Thiên đường sao?" Tiếu Tuyết còn đang ngây ngốc, vẻ mặt nghi hoặc nhìn khuôn mặt từ bi của Hành Ân, Tiếu Tuyết trong ý thức cảm thấy đây là một vị hòa thượng đã đắc đạo.
90 Ánh mắt Tiếu Tuyết trong vắt, chống lại ba cặp mắt vội vàng, ấm áp. Cái cảm giác xa lạ lại quen thuộc này lại xuất hiện, nhất thời khiến tâm trí Tiếu Tuyết hoảng hốt.
91 Đợi đến khi mọi người rời khỏi phòng. Liệt Hạo đuổi hết nô tài bên trong phòng ra, trong mắt nồng đậm tình ý, từng sợi quấn quanh, vây lấy trái tim. Ánh mắt Tiếu Tuyết trong veo như nước, sạch sẽ mà tinh khiết.
92 Hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa. Bụng đói đến cồn cào, Tiếu Tuyết ngồi trên giường lười biếng vươn vai, ngửa mình về phía sau, đây là thói quen trong trí nhớ, hay là tại thời này.
93 Điểm tâm trên bàn đã đổi lại, Tình nhi đưa lên trà hương hoa có hương vị mà bình thường tiểu thư thích nhất cũng đã đổi lại, Tiếu Tuyết vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
94 Tiếu Tuyết cùng Tĩnh Nam Vương Liệt Vinh Khang, Ngạo Trình cùng ngồi xuống bàn vuông. Tay cầm tách trà hoa hồng, đặt bên môi, nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào, thơm ngát.
95 Gió đêm lạnh đến rung người, lạnh tận xương tủy. Thân thể lạnh run, tay cầm lấy chén trà có chút run run. Lúc nãy vừa đổi trà mới, hiện tại nàng lại không có hưng trí uống trà.
96 Những ngày sau đó, mỗi ngày đều tràn đầy ấm áp. Chỉ là mỗi khi nhớ tới bọn họ, trong lòng Tiếu Tuyết vẫn cảm thấy hơi đau đớn. Ngạo Trình rốt cuộc không tới thăm nữa, ngay cả Tĩnh Nam Vương Liệt Vinh Khang sau ngày đưa ngọc bội cho nàng, cũng không hề thấy hắn nữa.
97 Hôm sau…Từ trong mộng đẹp thức tỉnh, Tiếu Tuyết lười nhác vươn vươn chân, chạm tới một khối thân thể nóng rực, hai mắt mê ly nhìn nam nhân nằm kế bên.
98 Những ngày tiếp theo là những chuỗi ngày ngọt ngào, như những gì Tiếu Tuyết từng mong ước. Liệt Hạo cơ hồ rất ít khi tiến cung, mỗi lần Tiếu Tuyết hỏi thì hắn lại không nói, Thái Y dặn thời gian mang thai ba tháng đầu phải che chở cẩn thận.
99 Hoàng đế Liệt Tuấn chờ trước cửa thành, nhìn thấy Liệt Hạo ôm Tiếu Tuyết ra khỏi xe ngựa, Liệt Tuấn tiến lên mỉm cười nói "Hoàng huynh, hoàng tẩu đã tới?" Ánh mắt dịu dàng hoàn toàn không rời khỏi Tiếu Tuyết.
100 Rời khỏi hoàng cung đã hai tháng. Bụng Tiếu Tuyết dần dần to lên, đi bộ có chút mệt mỏi, mỗi ngày nha đầu Tình nhi cũng hết sức cẩn thận phục vụ chủ tử, chỉ sợ chủ tử có một điểm sai lầm, mình mất mạng là nhỏ, nếu là liên lụy đến tiểu thư vậy thì muôn lần chết cũng khó đền nổi.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Đô Thị, Dị Năng, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 24
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 161