1 Đêm hè oi ả, trời cứ hầm hầm gây cho người ta cảm giác ngột ngạt khó thở. Máy điều hòa chẳng biết có bị hư không mà cứ phát ra thứ tiếng ong ong khó chịu, cô dời mắt sang màn hình máy tính liền thấy hàng chữ này.
2 Giấc ngủ chưa đầy bốn tiếng đêm hôm qua làm cho đầu óc cô cứ mụ mụ mị mị như là ngủ đông vậy, sáng sớm đi làm xém nữa là ngủ gật trên xe buýt. Từng bước chân như trôi đi trên mặt đường, hơi nóng hầm hập cứ cuồn cuộn quấn quanh.
3 Hả?Ngô Diễm bị cô cho một câu hỏi làm sửng sốt, mãi một lúc sau mới đáp lại: "Gặp qua rồi!""Thế nào vậy?" Tim cô bắt đầu đập tốc độ. Ngô Diễm nhịn không được, mặt mày nhăn nhúm một cục, nhấn đầu thuốc lá xuống, "Giống như ăn phải đồ ăn đột biến gene, ghê tởm!"Cô hết hồn.
4 Năm giờ bốn phút, tan sở, rời công ty. Bầu không khí hầm hập phía ngoài không hề giảm đi chút nào, thậm chí nhiệt độ trên mặt đất còn cao hơn buổi trưa.
5 "Nghỉ phép?" Trưởng phòng quát lớn lên làm mọi người trong công ty cũng hoảng hồn. Cô trấn định nhìn thẳng vào khuôn mặt đang trợn mắt của tay trưởng phòng, "Đúng vậy, tôi đã hai năm không nghỉ đông rồi.
6 Khí trời không tốt lắm, mây đen trầm trầm đè nén trên bầu trời phi trường. Không khí phòng chờ có phần xao động lo lắng, không biết máy bay có thể đúng giờ cất cánh hay không.
7 Đối diện với khách sạn là tiệm fastfood Yoshino. Phục vụ cho cô mượn cái ô, cô đạp lên mặt đất đầy bọt nước, lướt qua dòng xe chạy đi. Khay sơn màu đen, chén sứ hoa văn, cơm trắng như tuyết, thịt cà ri gà cùng nước sốt rưới lên mê ly, chắc chắn sẽ mở rộng khẩu vị cho nhiều người.
8 Sáng sớm tỉnh lại mới phát giác mưa đã nhỏ đi nhiều. Thị trấn này chỉ được biết đến về nông nghiệp, kiến trúc nội thành cũng na ná như nhau, không có gì đặc biệt.
9 Đoàn tàu nhắm hướng Thanh Đài khởi hành vào lúc hai giờ chiều, tới được Thanh Đài đã chạng vạng tối. Nếu thời tiết sáng sủa, ánh chiều tà còn chưa tan hết, trên bờ cát vẫn tràn đầy du khách.