1 Editor: Nhã Y Đình Thịnh Thế mở mắt. Dưới ánh đèn vàng mở nhạt, anh nhìn Cố Lan San nằm bên cạnh đang ngủ say.
Chắc cô mệt muốn chết rồi, mệt mỏi ngủ say, cũng chẳng thèm động đậy, dáng vẻ cực kỳ lười biếng.
2 Editor: Nhã Y Đình Cố Lan San cũng không nhớ rõ tối hôm trước mình ngủ lúc nào. Bảy giờ sáng hôm sau, cô theo thói quen tỉnh dậy nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ phép của cô nên mơ màng nhắm mắt lại.
3 Editor: Nhã Y Đình Tô Kiều Kiều nhìn thoáng bộ quần áo kia, vẻ mặt khinh bỉ hừ một tiếng. Sau đó giật lấy bộ quần áo trong tay Diệp Tư, ném lên người cô ấy.
4 Nhưng Tô Kiều Kiều vừa giơ tay lên đã "Ai ui" một tiếng vì Cố Lan San đã siết chặt cánh tay cô ta.
Tối hôm qua Cố Lan San bị Thịnh Thế hành hạ đã cảm thấy mệt muốn chết đi được.
5 Cố Lan San đi vào biệt thự. Bà quản gia đã mở cửa và chuẩn bị dép cho cô. Cố Lan San vừa thay giày, bà quản gia hỏi: "San tiểu thư, cô có muốn ăn chút gì không?"
Cố Lan San vẫn chưa ngủ đủ, cả người mệt mỏi vô cùng cũng chẳng có khẩu vị, lắc đầu nói: "Tạm thời không cần, con đi nghỉ một chút, lát tỉnh dậy tính sau ạ!"
"Vâng, San tiểu thư!" Bà quản gia nhẹ nhàng đáp, hơi dừng một chút, giống như chợt nhớ ra cái gì nói: "San tiểu thư, lúc cô ra ngoài thì có điện thoại tìm cô, có để lại tin nhắn thoại đó!"
Cố Lan San gật đầu: "Con biết rồi, nếu không còn gì nữa con lên lầu đây!"
"San tiểu thư.
6 Chỉ có điều, cách kiếm tiền này là cô tự biến mình thành hàng hóa!
Hàng hóa sao?
Cố Lan San chớp mắt một cái, thật ra cô đã tự biến mình thành hàng hóa để giao dịch từ rất lâu rồi, không phải sao?
Suy nghĩ một lúc, Cố Lan San mới cất chỗ chi phiếu đi, vào toilet tắm qua một chút rồi mắc áo ngủ nằm trên giường.
7 Nói xong, tận đáy lòng Cố Lan San còn cảm thấy khinh bỉ bản thân. Rõ ràng là hồi hộp muốn chết mà còn giả vờ bình tĩnh như vậy!
Thịnh Thế đứng trước cửa phòng tắm nghe thấy vậy thì chậm rãi quay đầu lại.
8 Cố Lan San quen biết với Thịnh Thế cũng đã mười lăm năm. Nhưng mỗi lần nhìn khuôn mặt này vẫn không khỏi oán tạo hóa thật bất công!
Việc ngắm nhìn anh cũng cảm thấy vui mắt nhưng bây giờ không phải lúc cô chiêm ngưỡng nó! Cô có việc quan trọng hơn phải làm!
Cố Lan San nhìn chằm chằm một bên mặt của Thịnh Thế, trong lòng đang thầm nghĩ nên ra tay như thế nào!
Trong phòng rất yên tĩnh, cô chỉ ngửi thấy mùi sữa tắm đàn ông cùng với hô hấp vững vàng của Thịnh Thế.
9 Editor: Quỳnh Nguyễn Sau đó môi của anh liền đột nhiên đè ép xuống, đợi cho thần trí Cố Lan San có chút phản ứng, Thịnh Thế đã cạy mở răng của cô, điên cuồng di chuyển bên trong.
10 Cố Lan San có chút khó xử, toàn thân vô cùng đau đớn nói lên rằng thân thể chính mình không tốt, đáy lòng tinh tế suy nghĩ một chút, sau đó, mở miệng dùng một phương thức có vẻ khéo léo từ chối: " Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi.
11 Editor: Quỳnh Nguyễn Cô dường như xuyên qua chuỗi con số, nhìn thấy đã từng. . . .
. . . . . . . . .
Cố Lan San không phải họ Cố.
Ban đầu cô họ Diệp, tên là Sở Sở.
12 Cố Lan San ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nữ hài mặc váy công chúa màu hồng nhạt nắm tay một vị thiếu niên mặc sơ mi trắng từ trên lầu đi xuống.
Nữ hài rất đẹp, da trắng như tuyết, thiếu niên rất tuấn tú, phong thái hiên ngang.
13 Trong tay Cố Lan San không có tiền, tiền ở bệnh viện lần sau còn không có tin tức gì, cô rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi nữa.
Cho nên hôm nay đi làm tại công ty, Cố Lan San đều có chút thất thần.
14 “ Kim Bích Huy Hoàng”
Lái xe không nói gì, im lặng lái xe.
Cố Lan San ngồi ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kim Bích Huy Hoàng là câu lạc bộ ăn chơi cao cấp nhất toàn thành phố.
15 Cho nên, mỗi lần Thịnh Thế gây chuyện bên ngoài đến tai cha anh. Anh chỉ cần tìm ông nội. Chỉ cần ông nội nói một cầu thì cha anh cũng chẳng dám ho he lời nào.
16 Hạ Phồn Hoa bị Quý Lưu Niên mắng cũng không nói cầu gì chỉ bĩu môi, ôm lấy cô gái bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Cố Lan San, chuyển đề tài: "Lan San, đừng đứng đấy, mau ngồi đây đi!"
Quý Lưu Niên nhanh chóng ôm bả vai Cố Lan San kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, bưng ấm pha trà: "Muốn uống gì, Bích Loa Xuân? Hay là Kim Tuấn Mi?"
Cố Lan San mỉm cười, nói một câu: "Gì cũng được ạ!"
Quý Lưu Niên đưa cho Cố Lan San một chén hồng trà, "Hôm nay rảnh sao mà lại đến đây thế này?"
Cố Lan San nhận chén trà nói tiếng "Cảm ơn!".
17 Cô cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh quay đầu nhìn một bên mặt Thịnh Thế nhân tiện nhìn người đẹp đang thẹn thùng trong lòng anh, chậm rãi mở miệng: "Thịnh Thế?"
Lần này, Thịnh Thế cũng có phản ứng, anh chậm rãi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San.
18 Editor: Nhã Y Đình
Thậm chí Cố Lan San có chút hối hận. Hối hận đêm đó từ chối Thịnh Thế làm lần nữa. Tuy lúc đó cô cảm thấy cực kỳ đau nhắc nhưng chỉ cần cắn môi chịu một chút là được.
19 Mấy người phụ nữ này cũng thấy thái độ Thịnh Thế đối với Cố Lan San, đoán rằng Thịnh Thế ghét bỏ cô cho nên cũng không quan tâm đến Cố Lan San, chẳng thèm nói chuyện cùng.
20 Editor: Quỳnh Nguyễn Cô gái nhìn Thịnh Thế đi đến, cho rằng anh vì mình mà tới, liền lập tức ủy ủy khuất khuất đứng lên, chuẩn bị kể khổ.
Sắc mặt Thịnh Thế tối sầm, đáy mắt chứa lạnh lùng, khiến cho người nhìn cảm thấy đáy lòng trở nên sợ hãi, mọi người nghĩ rằng, Cố Lan San lần này khẳng định xong rồi.