1 Tôi là Đóa Ngọc Hân, là một bông hoa hồng trong gia đình. Họ nuông chiều tôi hết mực, tôi thích cái gì họ đều không nói một hai lời cho tôi cái ấy. Ngay cả những thứ đồ chơi đắt tiền họ đều bỏ ra để mua cho tôi.
2 Sáng sớm hôm sau đúng như thường lệ hắn lại đến. Hắn nói vì đây là ngày điều trị đầu tiên nên có chút đau đớn. Tôi cũng đồng ý, miễn sao tóc không rụng da không bạc như trên tivi người ta thường nói là được rồi.
3 Thật ra, tôi không thể phủ định rằng Thẩm Nhật Minh vì tôi mà làm rất nhiều. Tôi chỉ ngồi trên giường bệnh nhìn bóng dáng chạy đi chạy lại, khuôn mặt tràn đầy mồ hôi, lưng áo ướt đẫm nhưng trên mội luôn nở nụ cười an ủi tôi rằng"Tôi sắp thành công rồi"
Ừ, tôi cũng biết hắn sắp thành công rồi! Nhưng tôi và hắn quen biết chưa bao lâu mà bản thân hắn vì tôi làm việc này điều này tôi cảm thấy thật sự rất nghi ngờ.
4 Tôi không thể không nói tên này thật là quá khoa trương đi. Bác sĩ bồng bệnh nhân đi trong bệnh viện với khuôn mặt thể hiện “đó là điều đương nhiên” khiến tôi không muốn gặp người khác.
5 Hôm nay là ngày bình thường, quả thật rất bình thường. Tôi vừa ngồi trên máy tính vừa tính toán tôi và Thẩm Nhật Minh xa nhau. Tôi ngày nào cũng nhớ đến hắn.
6 Tất cả mọi người đều im lặng nhìn hắn. Âm thanh cũng bị tắt hẳn, người người xì xào bàn tán. Cô gái kia che ngực hét lên. Khuôn mặt xinh đẹp trang điểm đậm ửng hồng, đôi mắt run run tội nghiệp chỉ vào hai người chúng tôi.
7 Chạy một mạch đến công ti. Đầu óc của tôi như trống rỗng, mắt ửng hồng. Tôi cảm thấy khóc chịu vì cái gì chứ? Vì hắn sao? Không đáng.
Nhưng nghĩ lại nụ cười của hắn, hành động ngây ngô của hắn tôi lại muốn khóc.
8 Tôi thật sự muốn như những nữ chính trong phim đè cổ hắn ra mà hỏi. Anh thích tôi ở điểm gì? Tại sao lại thích tôi? Tôi có điểm gì tốt?. . . Nhưng bây giờ khuôn mặt tôi đã đỏ bừng không thể nói nên lời.
9 Tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy nụ cười nhếch mép của hắn. Đó là nụ cười hiếm hoi nhưng đó cũng là nụ cười "Đểu giả" đối với tôi.
Tin tức tôi được giáng chức xong lại được thăng chức một cách chóng mặt làm tôi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
10 Tôi đã từng nghĩ rằng lời hứa là thứ sẽ trường tồn vĩnh viễn. Bất kể hắn là ai, hắn là người như thế nào hay kể cả hắn là một người xa lạ. Khi hắn thốt lên câu hứa là tôi tin cả một đời.
11 Có người hỏi tôi có biết tuyệt vọng là gì không? Lúc ấy tôi ngây thơ trả lời rằng: Tuyệt vọng là thứ làm ta thất vọng nhất trên đời.
Bây giờ tôi mới biết tuyệt vọng là gì.
12 Tôi vùi đầu nằm trên giường âm thầm phỉ báng Đình Minh Tuệ là một tên ác ôn. Vừa biết tôi là bệnh nhân liền đưa tôi tập lại liệu cao ngất ngưởng thế này rồi bảo tôi xem hết.
13 Tôi thấy khóe môi Đình Minh Tuệ nhếch lên một đường cong, rõ ý là đang cười. Từ trên cao nhìn xuống có thể không thấy rõ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ.
14 Chúng tôi đi đến một nhà hàng, à không, đây cũng không hẳn là nhà hàng mà chỉ là một quán ăn hơi lớn một chút. Hắn dù là một giám đốc giàu có nhưng không tiêu tiền lãng phí như họ.
15 Sáng tôi ngủ dậy rất sớm, tôi cầm đĩa CD cất thật kĩ trong túi, không biết suy nghĩ cái gì liền bắt taxi đến trước công ty InTer của nhà họ Chu. Dừng xe tại đêy, tôi đến trước đường tìm một bụi rậm núp vào.
16 Hôm sau tôi lại đến công ty sớm hơn bình thường nhưng hắn lại không đến, tôi hỏi phòng ban cán sự thì lại bảo là từ khi hắn chấp nhận về đây làm giám đốc sẽ không có chuyến công tác nào sẽ xuất hiện trong vòng một năm.
17 Hơi thở tôi dồn dập, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi. Mặc kệ cả người tôi ướt sũng, giày cũng không cở liền mở cửa chạy vào phòng hắn. Đôi mắt lo lắng nhìn xung quanh.
18 Đình Minh Tuệ nghe xong, con người trầm xuống:“Ai nói cho em những chuyện này”
Tôi vẫn cứ như cũ, băng bó cho hắn:“Bà giúp việc a, tôi thấy bà đi sắc thuốc tiện thể hỏi luôn”
Hắn thở dài, vuốt tóc tôi.
19 Có một sự thật rất ngại ngùng đó là. Hôm qua tôi lỡ miệng bảo là đi ngắm sao, hắn liền khăng khăng giữ tôi lại bắt tôi với hắn ngồi đến khi nào thấy sao trên trời tôi mới được về.
20 Nói thật đến bây giờ trong đầu tôi vẫn là một mớ hỗn độn không biết rõ ràng cái gì ra cái gì. Chỉ có khi nhìn thấy Đình Minh Tuệ tôi mới an tâm một phần.