1 Tỉnh Z thành phố S, nước Hoa phân loại thành phố rất rõ ràng, điều kiện sinh hoạt và tiền lương của người ở thành phố loại một cũng tốt hơn nhiều so với điều kiện của thành phố loại hai, loại ba, mà thành phố S chính là một điển hình của thành phố loại hai, mặc dù không bằng thành phố loại một, nhưng lại tốt hơn nhiều so với thành phố loại ba, hơn nữa nếu muốn mức sống tốt hơn một chút thì chỉ cần cố gắng hơn chút, nếu có một phần công việc ổn định vẫn có thể sống rất vui vẻ.
2 Lúc lớp một tiểu học Diệp Bội đã tám tuổi, mà tuổi này vốn cái gì cũng không biết, dù sao đều là trẻ con, tới hôm nay đã ba ngày rồi, đi học đối với cô trước kia mà nói là mới lạ, là có hứng thú, nhưng mà đối với cô ở hiện tại mà nói lại là nhàm chán, lúc lớp số học thì học phép toán một cộng một trong khoảng mười, ngữ văn học chính là loại trình độ ghép vần aoeiuv này, còn có môn âm nhạc linh tinh.
3 “ Thầy Diệp, như thế nào rồi?”
“Không có việc gì, “ Nhìn nhiệt kế một chút, sau đó vẫy cho nhiệt độ hạ xuống, “Chỉ là hơi phát sốt, truyền bình nước biển là được.
4 “Bọn buôn người?” Quả nhiên là mẹ Diệp bị Diêu Cẩn lôi kéo cảm xúc.
“Đúng vậy ạ, “ Diêu Cẩn cúi đầu, thật giống như cảm xúc vẫn ở trong trạng thái suy sụp, hình như còn có một chút cảm xúc sợ hãi toả ra từ trên người anh, “Ngày đó con đang chơi ở bên ngoài, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên ngủ mất tiêu, chờ lúc con tỉnh lại thì con ở trên một chiếc xe, bọn họ luôn luôn trông coi con thậm chí không phải quá lơi lỏng, khoảng qua hai ngày thì phải, có một ngày bọn họ mang theo con đến một bến xe, chốc lát con la to thì bị bọn họ bắt được dùng sức đánh con, còn nói với người chung quanh con là một đứa trẻ hư.
5 “Tiểu Cẩn, tối hôm nay con hãy ngủ cùng Bội Bội đi, ngày mai là thứ Bảy, Bội Bội không cần lên lớp, các con cũng có thể chơi đùa cùng nhau, chờ ba mẹ con tới thì con có thể đi về với ba mẹ con rồi.
6 “Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn. ” Tiếng kêu gào này thật sự gọi là vang dội toàn thôn.
Diêu Cẩn vội vàng chạy ra ngoài, anh quen thuộc đường nơi này, nhưng lại quên mất cha mẹ anh cũng không phải quen lắm, lúc gọi điện thoại cũng chưa từng nói về chuyện này.
7 Ôi, lại có nhiều đồ như vậy à, chị dâu cả thật là may mắn. ” Đi kèm tiếng nói vang lên bên tai mọi người thì người nói chuyện cũng đi vào, xem ra quần áo trên người đã được lựa chọn cẩn thận, hoàn toàn khác với những kiểu dáng quần áo bình thường kia.
8 “XX đại nhân mở thư như gặp mặt:
Vừa rời đi không bao lâu đã không thể chờ đợi mà viết thư cho em, anh thật hối hận lúc rời đi không có lập tức giúp lắp đặt điện thoại trong nhà, hiện tại thì hay rồi, chỉ có thể viết thư tán gẫu để an ủi, một năm này, thật là quá dài, tuy rằng không hiểu rõ rốt cuộc là em muốn làm chuyện gì, nhưng mà anh tin tưởng nhất định là em có chuyện cần làm mới có thể từ chối rời đi với anh, chỉ là rất nhanh sẽ tới Quốc Khánh rồi, anh sẽ tới thăm em, gởi cùng với thư là vài cuốn sách cho em, anh nghĩ sẽ có ích đối với em.
9 “Vào học. ”
“Đứng dậy. ”
“Chào các em. ” (raw dịch là chào các học sinh nhưng mình cảm thấy dịch vầy đỡ cứng hơn)
“Chào thầy ạ. ” Giọng nói bị mọi người cố ý kéo dài vang lên ở trong phòng học, cho tới bây giờ đây gần như là giọng của một người vốn chưa từng thay đổi xuyên suốt qua tiểu học và trung học.
10 “Mẹ, con đã về. ”
“Ừ,“ Mẹ Diệp quay đầu, trong nháy mắt đã thấy Nhược Lâm, “Đây là bạn học mới của con phải không? Sao mẹ không biết. ”
“Đúng ạ, Nhược Lâm chỉ tới lớp chúng con mấy ngày, mấy ngày nữa sẽ đi, con đi dạo với bạn ấy một chút trước.
11 Dù sao cũng là tới trải nghiệm cuộc sống, thời gian Nhược Lâm ở chỗ này cũng không phải là quá dài, chỉ có một tuần lễ thì cô ấy sẽ phải rời khỏi rồi.
12 “Chị dâu cả à,“ Cô út Diệp cười ha hả nói, “Bội Bội đúng là càng ngày càng nghe lời, chờ anh cả trở lại nhất định sẽ rất vui vẻ. ”
”Hi vọng như thế.
13 Cả nhà Điền An Vĩnh cũng không phải ở chỗ này, cho nên tối hôm nay là ngủ ở nhà Diệp Bội, mẹ Diệp Bội bảo Diệp Bội ngủ chung giường nhỏ với mình, sau đó ba người còn lại ngủ giường lớn, chính là giống với tình huống gia đình Diêu Cẩn lúc trước.
14 gồi trên giường ở phòng nhỏ, mẹ Diệp nhìn chăm chăm vào Diệp Bội: “Bội Bội, hôm nay con rất kỳ lạ, rất nhiều việc cũng không phải là con sẽ làm, hiện tại mẹ cũng cần biết nguyên nhân.
15 “Niếp Niếp, ba đã về, có nhớ ba không nào. ” Giọng nói hào phóng vang lên ở chỗ rẽ, cũng không lâu lắm đã xuất hiện một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, trên tay còn xách theo túi lớn túi nhỏ, lúc thấy Diệp Bội thì nụ cười trên mặt càng thêm nồng đậm.
16 Ba Diệp thì khuất phục không thể làm gì, một mặt là vợ, mặt khác là con gái, còn có một người mà ông hoàn toàn cũng không biết chuyện, quan trọng nhất là cậu bé này và bản thân gặp nhau ở trên xe lại khéo như vậy là đến nhà mình.
17 Có thể là sống thời gian dài, có một số việc cũng đã thấy được, có vài người bạn coi người ta là người nhà, người ta cũng chưa chắc xem ngươi trở thành người nhà, giống như chú hai Diệp vậy, cho tới bây giờ đều chỉ biết đội ích lợi ở trên đầu cũng không để ý tình thân gì đó, Diệp Bội thật sự là biết rõ điểm này.
18 “Hô, mệt quá, chưa từng có bộ dáng như vậy. ” Diệp Bội thở hồng hộc đứng thẳng người.
Diêu Cẩn cười cười, lôi kéo tay Diệp Bội: “Anh kéo em đi nhé, không được nữa anh còn có thể cõng em.
19 Sau khi Diêu Cẩn đi, thời gian này giống như tên lửa bay đi một cái vèo, dĩ nhiên, công thần có thể làm cho thời gian đi được nhanh như vậy không phải chính là điện thoại nhà Diệp Bội thì chẳng còn gì khác.
20 “Ba, ba làm gì đấy?” Diệp Bội tò mò nhìn ba Diệp đi tới tới lui lui, còn kéo đường dây, cũng không đợi ba Diệp trả lời, Diệp Bội bèn tự mình đi nhìn, không ngờ lại thấy trong phòng mình đã lắp xong điện thoại.