21 Từ ngày hắn bị bệnh, tôi bỗng dưng cảm thấy mình có ý thức lớn dần hẳn. Bỗng dưng tôi lại ngồi một chỗ để định dạng lại tình cảm của mình, bởi vì, ngay lúc hắn nói hắn còn sống được một tháng, trong đầu tôi liền thoáng qua cái suy nghĩ "Tôi thà để Thẩm Nhật Minh không yêu tôi, thậm chí là ghét bỏ tôi, nhưng tôi không bao giờ cho để cho Minh Tuệ phải chết".
22 Tôi không biết mở lời với hắn thế nào, cũng không biết là phải nói với hắn ra sao, chỉ có thể nén đi nước mắt. Hít một hơi rồi đánh trống lảng:"Đừng kể nữa, anh cũng mệt rồi, dậy ăn cháo nhé"
Hắn lắc đầu tỏ ý không muốn ăn.
23 Hôm nau bầu trời bỗng dưng trở nên kì lạ, lúc tôi đi về là cũng giữa trưa, tôi thấy rõ những ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào mặt mình. Rồi đến khi tôi đi vào bệnh viện, lại xuất hiện mây đen, bầu trời lại tối hẳn.
24 Tôi vẫn như mọi ngày, sáng sớm dậy là cho hắn ăn cháo. Rồi đến công ty thay mặt hắn làm việc, đi đâu cũng nói là "giám đốc bảo mấy người. . . ". Tôi là thư kí bên cạnh hắn, tất nhiên mọi người sẽ phải nghe theo, nhưng chẳng một ai biết rằng giám đốc đang nằm ở bệnh viện.
25 Bệnh tình của hắn ngày nặng dần, sáng sớm ra là ho khan, đến chiều về lại không thể mở mắt ra được. Nhiều khi tôi lo lắng đến mức, ngay cả khi hắn ngủ tôi cũng phải gọi hắn dậy để nói chuyện với tôi.
26 Thẩm Nhật Minh nhìn tôi, thân người cứng ngắc:“Trong thời gian qua, xảy ra một số chuyện, sau này rồi em sẽ hiểu”
Sau này rồi sẽ hiểu? Tôi thì hiểu được cái gì cơ chứ? Mọi việc hắn làm tôi không để ý,Hắn có thích tôi hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi.
27 Tôi ngồi trên ghế đối diện với Chu Gia Hân, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với hắn nghiêm túc như thế này. Ngoài những lần gặp mặt ở bữa họp đầu, hầu như tôi không hề thấy hắn ở công ty, kể cả hắn là cổ đông đi chăng nữa, tôi cũng không thích nói chuyện nhiều với hắn vì ngoài vẻ mặt cợt nhả thì vẫn là kiểu đùa bỡn, nhưng lần này tôi thật sự nghiêm túc ngồi đối diện với hắn.
28 "Giám đốc, cô nghỉ tay một chút đã, cả ngày nay cô không ăn gì rồi"
Bình Nhi vừa đem một xấp tài liệu vào vừa lo lắng nhìn tôi. Tôi chỉ lắc đầu rồi ngồi giải quyết hết đống giấy kiện này.
29 Khi tôi nghe thấy câu nói này, tôi lại nhớ đến đêm hôm ấy. Cái ngày trời mưa tầm tã, tôi đứng dưới màn mưa, ánh mắt trân trối nhìn hắn. Nhưng đáp lại tôi chỉ là câu nói lạnh lùng "tôi chưa bao giờ thích cô".
30 Hôm nay, tôi và bố mẹ qua nhà hàng xóm để ăn mừng nhà mới. Nhưng nhìn qua, tôi thấy rõ là hai người không muốn đi cho lắm đành lôi đôi chân mập mạp chạy lon ton đến bên cạnh mẹ.