1 Ai dám không cung kính cộng thêm ba phần lễ ngộ đối với hắn? Tiểu nữ tử trước mắt này sao. . . Thật to gan! Dám cháy nhà hôi của! Đường đường hoàng tử điện hạ có thể nào chịu "khuất nhục" như thế, Không đòi lại làm sao trước mặt người khác tạo uy tín? Nhưng, càng nhìn càng khả ái, vượt qua triền miên vượt lên nghiện, Hiện nay tình huống tựa hồ có chút khác đi, Vậy, đổi lại phương thức trả thù có được hay không? Hắc hắc, quyết định trước hết để cho nàng thật yêu hắn, sau đó.
2 Không nên tin tưởng bất kì kẻ nào, bởi vì không có ai đáng tin tưởng. Nữ nhân cầm khăn gấm trong tay, nhìn những bông hoa màu hồng ngoài cửa sổ. Cảnh đẹp như vậy, giàu sang như vậy, nhưng nụ cười của nàng càng ngày càng ít.
3 Vương triều Thiệu Thị truyền tới hoàng đế Thiệu Trùng Văn lúc này đã là đời thứ tư, xưng là Nguyên đế. Nguyên đế nhiều con, hậu cung ba nghìn mỹ nhân, sinh đến mười lăm hoàng tử cùng mười bảy công chúa.
4 “Wow, là ai đem bức tranh của ta vẽ đẹp như thế?” Nàng hét lớn. Nếu không phải nhìn mặt thật sự rất giống nàng, nàng sẽ cho là đây là tranh vẽ cung nữ chứ không phải là bức hoạ nàng.
5 Ta muốn anh hùng cứu mỹ nhân, bởi vì có người nói cho ta biết người tốt sẽ có tốt báo. Nhưng thật sự là như thế sao? Ta hoài nghi, hơn nữa còn là nghiêm trọng hoài nghi! Hai thân ảnh, từ bên kiệu dời đi.
6 Nàng ngẩn ra. Động tác như vậy, còn có lời hắn vừa nói, Thiên Hương… Thiên Hương, mà không phải Hách cô nương! “Ngươi… Ngươi… Ngươi… A!” Lảo đảo một cái, kèm theo tiếng thét chói tai.
7 Mấy cây củi, một đám lửa, khiến cho bóng đêm giữa núi rừng vài phần quang minh. Hách Thiên Hương cố gắng sát vào bên đống lửa, cố gắng đem y phục nửa ẩm ướt trên người mình hơ cho khô.
8 Một đêm mộng đẹp. Hách Thiên Hương nằm trên mặt đất, nửa ngủ nửa tỉnh. Tiếng chim hót thanh thúy du dương vang lên bên tai, một mùi hương nhàn nhạt thơm ngát xông vào mũi.
9 Uất ức, thật là uất ức, cho dù nàng Hách Thiên Hương không thể trở thành anh hùng đánh hổ như Võ Tòng, nhưng ít ra cũng nên có thể làm một anh hùng đánh sói đi.
10 Lại đi một ngày, trải qua kiểm tra của quan binh cửa thành, Hách Thiên Hương cùng Vụ Tịch cuối cùng tiến vào Hà Nam phủ. “Thật tốt quá, ta cuối cùng đã tới Hà Nam.
11 Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mặc dù nàng cũng không coi là cái gì hổ. Một đồng tiền bức tử anh hùng hảo hán, mà nàng thì là vì mấy lượng bạc, làm thị nữ.
12 “Thật… Thật… Thật… Dễ uống…” Giống như tất cả những người say rượu, nàng bắt đầu vô ý thức lẩm bẩm. “Rốt cục say. ” Chỉ chỉ ngón tay, Vụ Tịch không ngoài ý muốn nhìn tình cảnh trước mắt.
13 Bóng tối, gần như yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng màu bạc xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng, tối cùng sáng lần lượt thay đổi, tạo thành đặc biệt hoa lệ.
14 An Dương mặc dù là một huyện, nhưng trình độ náo nhiệt lại không thể so với phủ Hà Nam. Vừa vào huyện An Dương, Hách Thiên Hương liền cảm giác được bốn phương tám hướng vọt tới nhân khí.
15 Nha môn, thú vị! “Nói! Ngươi đến tột cùng là người phương nào, vì sao phải quấy rối hiện trường chọn rể?” Trong địa lao nha môn, Quý lão gia —— Quý Đức tỏ ra uy quyền, một mình thẩm vấn Vụ Tịch.
16 Ngủ một đêm, tinh thần tốt hơn nhiều. (Lại cái câu này. Một là tác giả quá lười, không muốn suy nghĩ nhiều, 2 là Hương tỷ giống ta, là sâu ngủ) Vuốt vuốt ngọc bội trong tay, Hách Thiên Hương lững thững đi trên đường mòn trong vườn hoa thưởng thức cảnh đẹp.
17 Nàng thích hắn, nàng Hách Thiên Hương, thích cái Vụ Tịch ngay cả lai lịch cũng không rõ này. Lời nói tối hôm qua, không phải là nhất thời xúc động, càng không phải là an ủi thuần túy.
18 Trên quan đạo rộng rãi vững vàng, hai con ngựa, một chiếc xe ngựa, chậm rãi đi. Người cưỡi ngựa, một người là Hách Thiên Phong, người còn lại là Vụ Tịch.