41 Đứng ở 1 bên quan sát, đây không phải là mơ chứ? Trước mặt cô đang diễn ra 1 cảnh đánh nhau như trong điện ảnh của những bộ phim khoa học viễn tưởng. Rốt cuộc cái thế giới này còn chứa chấp những điều bí ẩn gì mà cô chưa biết.
42 Cất bước đi chưa được bao xa thì đằng sau cất lên 1 tiếng gọi não lòng:- Tỷ tỷ à, đệ không có muốn đánh tỷ đâu. Quay người lại nhìn cái tên Yêu Mị đó lúc này thật sự rất đáng thương.
43 Liên Thảo bị ả bắt đưa vào trong 1 cái hang động. Đi suốt 1 quãng đường sau cái hang động đó là 1 ngôi nhà kiến trúc rộng chẳng khác như phủ cho vương gia thời xưa.
44 Ngồi 1 mình thu vào 1 góc, liếc mắt nhìn xung quanh. Bây giờ không khí thật yên tĩnh, những cô gái đó không ồn ào nữa mà đã chìm vào giấc ngủ hết rồi.
45 Đẩy 3 cô gái ngã xuống sàn nhà hoa cương, hắn chỉ tay sai khiến:- Con nhỏ này treo lên. (cô gái thứ 3)Hắn vừa dứt lời thì có 1 tên lao tới xé rách hết quần áo cô gái đó đến khi không còn gì che đậy thì thôi.
46 Khó hiểu nhìn người nam này, những lời anh nói cứ như cô đã quên anh rồi đó nhưng trong kí ức cô nhớ là mình không hề quen biết anh ta. Xuất hiện trong căn phòng này còn có 2 người nữa 1 người là Liên Thành và 1 người cô không biết.
47 Vô cùng thoả mãn với hiệu qủa không ngờ tới đám nhện đó giờ chỉ còn vài trăm con đang bò tới. Nhưng lần này có vẻ khó khăn hơn vì những con này biết phun độc.
48 - Vì sao ư? Nhìn xem tôi là ai? Dứt lời chỉ trong nháy mắt người nam nhân yêu nghiệt đó biến mất thay vào đó là Bảo Bối xuất hiện.
49 Tiếng gõ cửa cứ thế dồn dập được khoảng 10 phút thì dừng lại. Đợi thêm 5 phút vẫn không thấy tiếng động nào nữa xem ra kẻ đó đã đi rồi.
50 Nằm trên giường Liên Thảo bắt đầu lơ mơ tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra thì đập vào mắt là khuôn mặt nam nhân yêu nghiệt kia đang say ngủ. Người nam này chính là Bảo Bối sao? Thật sự rất khó tin nhưng đó là sự thật.
51 - Được không? (nhếch miệng cười mờ ám)Tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh cho đến khi tiêu hoá xong câu nói mờ ám đó thì cô vội vàng lui về sau tách xa anh càng xa càng tốt.
52 Trở về biệt thự Trúc gia dù sao cô mất tích vài ngày như vậy chắc chắn mẹ và anh Dương Đằng lo lắng nhiều lắm đây. Chần chừ đứng ở ngoài cổng chưa muốn đi vào, bởi vì bây giờ Vân Phong không còn là trẻ thơ nữa cho nên không thể đường hoàng cùng cô sống ở Trúc gia được, lưu luyến khiến cô chẳng muốn rời đi chút nào cả.
53 Búp bê này nhìn thật sự rất đẹp nhưng chỉ là ngay từ nhỏ cô đã không thích chơi búp bê rồi. Loại thứ đồ chơi giống người vô tri vô giác thế này ôm cũng không ấm ấp mềm mại như những thú bông khác, mà để tượng trưng thì Liên Thảo hay bị ảo tưởng nửa đêm nó giết cô bởi vì đã từng xem 1 bộ phim kinh dị có những con búp bê ma từ đó cô bị ảnh hưởng.
54 Không gian chìm trong im lặng mọi vật lúc này đều đã chìm vào giấc ngủ. Dưới căn nhà nhỏ đó ai ai cũng đã ngủ hết rồi nên không ai biết đôi mắt búp bê đang dần phát sáng.
55 Giữ chặt lấy cổ tay Liên Thảo ngay lúc cô khó hiểu nhìn anh thì đã bị Vân Phong kéo lại, mất đà cô ngã nhào vào lồng ngực ấm áp của anh. Dù cảm giác rất ấm áp nhưng cô vẫn hiểu mình đang ở trong tình trạng nào.
56 Nhìn anh cô mỉm cười “chớp chớp mắt”:- Buông em ra (thấp giọng nói)Không được thoả mãn đã khó chịu lắm rồi vậy mà cô còn dám khiêu khích anh nữa chứ. Nếu như không phải cái tên phá đám kia đang ở bên ngoài đập cửa kêu gào ầm ĩ thì thật anh chỉ muốn từ từ dày vò trên cơ thể này thôi.
57 Bực bội đi ra mở cửa, không để Dương Đằng kịp càm nhàm về sự chậm trễ cô đã lên tiếng trước:- Anh phiền quá đi, tìm em có việc gì không?Thấy vậy Dương Đằng đang định lên tiếng phản kháng bắt mình đứng đây chờ lâu như vậy lại còn kêu là phiền sao? Nhưng không sao nuốt giận.
58 Ăn xong bữa sáng, Dương Đằng liền nhanh chóng rời khỏi đến công ty làm việc. Vừa đi vào tiền sảnh thì 1 nhân viên phòng tiếp tân đi đến thông báo:- Tổng giám đốc có ngài chủ tịch tập đoàn Vạn Hoa đến tìm anh bàn chuyện.
59 Dương Đằng 2 mắt đờ đẫn cúi gằm xuống chờ được ra lệnh. Nhàn nhạt đối với anh cười, hắn không nói gì mà chỉ ngả lưng sau ghế trên tay xoay xoay cái bút.
60 - Qủy Huyết lâu rồi không gặp. Ngỡ ngàng có đôi chút đứng hình giọng nói này không phải là hắn sao? Vội quay về hướng tiếng nói phát ra thì đã thấy cửa sổ có bóng người ngồi gác chân trên đó.