41 Nói chuyện nghiêm túc với một con sói háo sắc vốn là chuyện không tưởng. Bạn chẳng thể nào có đủ bình tĩnh trước một người lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện lột đồ của bạn.
42 Khiêu khích khiến người ta tức điên lên rồi nghênh ngang bỏ đi thật sự là rất thích. Bình thường toàn Ngô Giang bắt nạt tôi, cuối cùng tôi cũng trả đũa được một lần.
43 Tôi ngủ li bì suốt mấy tiếng đồng hồ, mãi tới khi chuông cửa và chuông điện thoại reo inh ỏi tôi mới giật mình tỉnh dậy. 4h chiều, chắc là người của cửa hàng nội thất chuyển đồ đến.
44 Tỉnh Thành giận dữ ném tập tài liệu lên bàn, vẻ mặt y như ai vừa ném cho anh ta một vụ khó nhằn mà lại không có thù lao. - Diệp Thư, cô có biết tin tức gì của Cao Phi không? –Tỉnh Thành bất ngờ đi tới chỗ tôi, giọng nói không giấu được sự bực bội.
45 Rạp chiếu phim buổi tối rất đông người, tôi nhìn trái nhìn phải thấy toàn các cặp tình nhân tay trong tay vô cùng thân thiết, hầu hết bọn họ đều khá trẻ.
46 Khoảng thời gian Ngô Giang rời khỏi thành phố H tôi bắt đầu phải quen lại với việc chỉ có một mình. Ăn cơm một mình, ngủ một mình, xem ti vi một mình, đứng trong căn nhà yên tĩnh một mình…Quen với việc có một người ở cạnh mình không khó, nhưng quen với việc người luôn ở cạnh mình đột ngột rời đi lại khó kinh khủng.
47 Tôi bước vào trong phòng bệnh. Cao Phi đang ngồi trên giường, mặc quần áo bệnh nhân, cơ thể vẫn chưa rút hết toàn bộ máy móc hỗ trợ, cái ly rượu trên tay vì thế mà trông hoàn toàn lạc quẻ với phong cảnh chung.
48 Tôi quay lại nhìn Cao Phi, anh ta nói tôi vẫn giống trước đây, lạnh lùng ngạo mạn, đáng lẽ anh ta nên nhận ra bản thân anh ta cũng chẳng thay đổi, vẫn là một thằng đần dại gái, hễ chuyện gì động đến Thuỵ Du là chỉ số thông minh của anh ta tụt về mức đáng xấu hổ.
49 Vốn dĩ tôi định mang cái hộp đựng xác rắn cho cảnh sát để họ lấy dấu vân tay, nếu Trương Huệ Lan từng đụng vào cái hộp thì như thế cũng có thể gây cho bà ta chút rắc rối.
50 Sáng hôm sau tôi gọi điện cho người mà tôi gọi đến canh chừng Thế Anh, rất lâu sau anh ta mới bắt máy. - Chị Thư… - Anh Dũng, bên đó thế nào rồi? Anh ta im lặng một lát rồi ngại ngùng nói.
51 So với hơn một năm trước, lần gặp mặt này giữa tôi và Ưng Long khác biệt khá nhiều. Anh ta đối với tôi rất khách sáo, không có cái vẻ cao ngạo lạnh lùng như lần đầu tiên.
52 Tôi rời khỏi quán bar, không vội về nhà ngay mà đi bộ quanh các con phố và ngõ nhỏ gần đấy xem có thấy Thế Anh và Mỹ Uyên không. Nếu không phải cố kỵ mình mang thai thì tôi đã đuổi theo hai người họ rồi.
53 Tôi chờ tin tức của Tỉnh Thành suốt hai ngày nhưng không thấy anh ta xuất hiện. Nếu không phải là chưa gặp được Ưng Long thì chắc bị cơ quan điều tra làm khó, việc luật sư bị gây khó dễ, không được gặp thân chủ là chuyện thường thấy trong quá trình điều tra hình sự.
54 Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn bên ngoài hành lang hắt vào phòng, tạo thành những hình thù kì dị. Tôi nhét hai viên thuốc giảm đau bác sĩ đưa vào trong miệng, không uống nước, cứ ngậm cho nó tan dần ra.
55 Bên hiên lớp những đoá bồ công anh mọc lênĐó là khung cảnh mãi mãi nằm trong trí nhớ của anhTiếng ve kêu từ giữa sân trường vào những giờ nghỉ trưaBao nhiêu năm vẫn rất êm áiXếp ước nguyện vào chiếc máy bay giấy anh phóng lênBởi vì cả anh và em đều không thể chờ đợi sao băng đếnTung đồng xu lên để quyết định vận mệnh cuộc đờiCả anh cũng không biết bản thân sẽ đi về đâuLời mong ước cùng nhau vẫn vẹn nguyênAnh vẫn tin vào lời nguyện ước chân thành ấyChúng ta tay trong tay cùng nhau điĐiều mà đến tận bây giờ em vẫn tin tưởng…Tôi nằm trên ghế dài, tiếng nhạc nhẹ nhàng phủ đầy tâm trí.
56 Tôi ngồi mọc rễ một chỗ cùng cái laptop, tiêu phí buổi tối thứ sáu bằng việc đọc tiểu thuyết. Lúc Cao Phi bước vào tôi cũng nghe thấy tiếng mở cửa nhưng không buồn bận tâm.
57 Trước khi tôi đóng cửa phòng ngủ Cao Phi đột nhiên hỏi tôi. - Diệp Thư, em vẫn ổn chứ?Tôi nhăn mày, không rõ lắm anh ta có ý gì. Tôi thì có chỗ nào không ổn? - Tôi ổn, sao vậy? - Thật vậy à?Cao Phi phát bệnh chắc, tự nhiên lại hỏi tôi kì lạ như vậy.
58 - Diệp Thư, em sao thế? –Cao Phi ở một bên gọi tôi. Tôi giật mình quay sang nhìn anh ta, ngơ ngác một lúc mới thốt ra thành câu. - Không có gì, chúng ta về thôi!Mặc dù quay lưng về phía cửa kính tôi vẫn cảm thấy ánh mắt nóng bỏng bám theo mình.
59 Tôi nhìn đồng hồ, bảy giờ tối. Nếu tôi không nhầm thì chẳng có công viên nào mở cửa đến tận bây giờ, chắc Ngô Giang sẽ không ngớ ngẩn đến nỗi ngồi lại luôn trong đó chứ?Có lẽ tôi nên đi ăn tối, như thế sẽ không suy nghĩ đến anh ấy nữa.
60 Tôi giằng tay mình khỏi Ngô Giang, lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa chúng tôi. - Anh muốn làm gì? - Anh chỉ muốn nói chuyện với em. - Tôi không có chuyện gì để nói với anh.