61 Tình trạng của Ngô Giang không đến nỗi nghiêm trọng, bác sĩ nói anh ấy bị trật khớp cổ tay, sau khi nắn khớp và băng bó thì tạm thời tay phải không nên vận động cho đến khi lành hẳn.
62 Tôi có chút choáng váng, tạm thời chưa thể tiếp nhận được những gì Ngô Giang nói. Phan Ý An mang thai con của Ngô Giang nhưng đó lại là kết quả của thụ tinh nhân tạo.
63 Tôi và Cao Phi đối diện nhau trên bàn ăn, nhất thời đều im lặng. Trong nhà chỉ có tiếng ti vi xen lẫn một vài âm thanh hỗn tạp từ bên ngoài vọng vào. - Hôm nay em đi đâu, tôi quay lại nhưng không thấy em? - Tôi gặp một tai nạn nhỏ nên đi bệnh viện kiểm tra.
64 Căn hộ ở khu nhà gần hồ vốn do tôi thuê, vậy mà bây giờ khi đến đây tôi lại có cảm giác mình mới là khách. Tôi đẩy cửa bước vào. Ngoại trừ phòng ngủ bật đèn sáng thì cả căn nhà đều chìm trong bóng tối.
65 Tôi nhặt áo mặc lên người, tâm tình rối loạn đến nỗi chật vật mãi mới cài nổi mấy chiếc cúc. Ngô Giang dựa người lên tủ áo, ánh mắt vẫn bám theo từng cử động của tôi.
66 Nếu đúng thế thì sao? Chuyện này còn sao trăng gì nữa, tôi có phải trâu bò đâu mà nhai lại. - Cao Phi, nói một cách nghiêm túc thì anh là người đàn ông không tồi, nhưng nếu được lựa chọn tôi sẽ không bao giờ kết hôn với anh.
67 Cao Phi đút hai tay vào túi áo, ngửa cổ lên nhìn bầu trời. Vầng trăng khuyết nhợt nhạt thỉnh thoảng lại bị vài đám mây che lấp, khiến cho ngay chút ánh sáng ít ỏi cũng không thấy đâu.
68 Kết thúc của màn cầu hôn phòng bếp là Ngô Giang ăn hết sạch chỗ cháo tôi mua, trong lúc tôi rửa bát và dọn dẹp thì anh ấy đi tắm. Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để từ chối Ngô Giang, mà nhận lời thì không được, tốt nhất là tạm tránh mặt anh ấy.
69 Tôi cầm bàn tay đang túm vai mình của Ngô Giang, nhẹ nhàng kéo xuống. - Anh bình tĩnh một chút, chúng ta có hiểu lầm. Ngô Giang im lặng, từ từ buông lỏng tay.
70 Sau khi Ngô Giang cầu hôn tôi, cuộc sống chung sau đó của chúng tôi rất hài hoà. Về phần đăng kí kết hôn tôi vẫn hơi lo lắng, tuy rằng Ngô Giang không có ý định quay lại nhà họ Ngô nhưng anh ấy cũng không thể chiến tranh với bố mẹ mãi được.
71 Mặc dù tôi luôn tự ình là người rất giỏi giữ bình tĩnh, nhưng gặp phải sự khiêu khích rõ ràng như thế này từ người tình cũ của Ngô Giang, nếu bảo tôi không tức chút nào thì chắc phải đợi đến khi tôi cắt tóc đi tu, rũ bỏ hồng trần.
72 Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, người đầu tiên mà tôi nhìn thấy là Ngô Giang. Anh ấy lo lắng ngồi một bên giường, vẫn luôn nắm tay tôi. - Em thấy thế nào? Có đau ở đâu không?Thật sự mà nói thì trên trán tôi vẫn còn cảm giác đau, tôi đưa tay lên sờ, một miếng gạc… Trán tôi bị thương, chắc lúc lăn trên cầu thang bị đập đầu rồi, tôi sờ khắp mặt mình, may quá, không thấy có vết thương nào nữa.
73 Khi tôi có cảm tưởng mẹ của Ý An sắp xông tới túm tóc đánh tôi như mấy bà hàng tôm hàng cá thì một cô gái trẻ đi vào phòng, vội vã kéo tay bà ta. - Dì ơi, chị An tỉnh rồi, dì mau về phòng đi!Đợi bà ta đi rồi, Ngô Giang quay sang an ủi tôi.
74 Ngô Giang đưa mắt về phía tôi, tỏ ý trấn an. Tôi thề là mình không hoảng loạn, không sợ hãi, anh ấy không cần trấn an tôi. Hiện giờ tôi chỉ tức phát điên lên thôi… kiềm chế, thật kiềm chế…Lúc bị vu oan giết người tôi cũng không điên tiết như thế này, bởi vì khi đó tôi đã tự mình dính vào rắc rối, có gan chọc vào con hổ thì cũng phải chấp nhận bị nó xẻ thịt.
75 Ra ngoài hành lang, tôi gạt tay Ngô Giang khỏi người mình, cố tình đi vượt lên trước. - Em sao thế?Tôi làm sao à, tôi chẳng sao hết. Chồng tôi giấu tôi cả đống chuyện, ngay trước mặt tôi cùng vợ cũ của anh ấy ôn lại tình xưa.
76 Nếu Abel quen cả mẹ và chồng cũ của tôi, đây chắc không phải một hiệu đồ cổ bình thường. Tôi nhớ là cả mẹ tôi và Nguyên Bảo đều không có hứng thú đặc biệt với đồ cổ, rốt cục là vì sao họ lại biết nhau?- Anh Abel, sao anh lại biết mẹ tôi?- Bà Diệu Linh là khách hàng ở cửa hiệu của tôi.
77 Mưa rơi trên ao nhỏ, vòng sóng gợn lăn tănBao nhớ nhung quyến luyến đều theo gió thổi tanGiờ bồi hồi lật giở, đồng cam cộng khổ, mộng cũ úa màuLàm sao để dài lâu mà sánh cùng trời đất.
78 Bên hiên lớp những đoá bồ công anh mọc lênĐó là khung cảnh mãi mãi nằm trong trí nhớ của anhTiếng ve kêu từ giữa sân trường vào những giờ nghỉ trưaBao nhiêu năm vẫn rất êm áiXếp ước nguyện vào chiếc máy bay giấy anh phóng lênBởi vì cả anh và em đều không thể chờ đợi sao băng đếnTung đồng xu lên để quyết định vận mệnh cuộc đờiCả anh cũng không biết bản thân sẽ đi về đâu (*)Năm mười một tuổi, trong một ngày Cao Phi phạm phải hai sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
79 Vô song một khúc thiên thiênTrong mắt ta cũng chỉ chứa đựng một dáng hìnhVán cờ hạ cùng nhauDẫu thắng thua cũng chẳng thể quay đầuHơi thở của ta phác hoạ trong nhạc khúc sơ sàiNgoảnh đầu nhìn lại thân ảnh người nơi thuỷ tận sơn cùngHoàng thượng tâm tình bất định, một khắc trước còn ôn nhu tươi cười, khắc sau đã đằng đằng sát khí, ai cũng sợ hãi, đến ngay cả thở mạnh trước mặt hắn cũng không dám.
80 Mộng một hồi, nàng dưới thành tác hoạTô bức tranh phong thuỷ nhân giaTuyết rơi chôn vùi muôn nghìn tầng thápSinh tử ngăn cách tịch mịch thiên nhai Mộng một hồi nàng điểm đàn phong nhãTấu khúc bạc đầu cảnh xuân tươi đẹpTuyết rơi chôn vùi muôn nghìn tầng thápNhìn ánh trăng trong gương, hắn chẳng thể phân biệt thật giả (trích Hoa tư dẫn – Yên Chi dịch)Người ở Kim Môn cốc cảm thấy thiếu chủ nhà bọn họ thực sự là đặc biệt hơn người.