1 ". . . . . . Em thử suy nghĩ một chút về học bổng của trường xem sao. Hiện tại cũng đã vào năm ba rồi. . . . . . " Hiệu trưởng còn đang cực lực khuyên bảo chàng trai tên An Bạch tiếp nhận học bổng của trường.
2 An Bạch mới vừa rửa mặt xong, nghe thấy tiếng mở cửa, trên người mặc nguyên áo ngủ đi ra.
"Thân ái, xin lỗi vì về trễ. " Cố Phức Nhiên cúi đầu, mệt mỏi đá rơi giày cao gót, thay dép lê, khi giương mắt lên đã là biểu tình nhẹ nhàng: "Tôi đi tắm rửa trước, chờ tôi nha.
3 An Bạch gian nan nuốt nước bọt, âm thanh khô khốc nói: "Hôm nay, tôi thấy cô đổi váy, lại không phải là cái buổi sáng. "
"Vậy cậu liền cho rằng tôi đi ra ngoài cùng nam nhân khác lên giường đúng không?" Cố Phức Nhiên oán hận trừng mắt hắn: "Tôi chỉ lỡ làm đổ ly nước cho nên làm dơ cái váy kia mà thôi.
4 "Thật xin lỗi, tôi đã nói dối. "
Chỉ một tiết tự học buổi tối, trong đầu luôn lặp lại thật nhiều thứ.
Mồ hôi của nàng đầm đìa. Hơi thở dụ hoặc người giống như một tấm lưới bao phủ người hắn.
5 Bởi vì phải quản lý trường học, lão ba bận rộn cả ngày, là thần long không thấy đuôi. Khi có việc muốn nói còn phải tự mình đi tới văn phòng tìm ông.
Cố Phức Nhiên một bên âm thầm khinh bỉ, một bên khóa xe lại rồi đi ra khỏi bãi đỗ xe.
6 Tòa nhà cao lớn này vốn dĩ thưa thớt người, lầu ba lại còn là nơi có ít công nhân viên nhất. Đi vào nhà vệ sinh nữ, An Bạch khom lưng rửa tay. Cố Phức Nhiên biết rõ hắn có thói quen ở sạch, là một nam sinh đặc biệt khắt khe.
7 Cái mông câu nhân ở trước mắt nhẹ nhàng lắc lư, tay phải An Bạch liền vươn đến chỗ eo thon chậm rãi vuốt ve rồi rê từ từ xuống một bên cánh mông. Một cái tay khác đỡ lấy dương vật, trước lối vào nghiền vài cái, rồi dùng phần đầu tách môi nhỏ âm hộ ra.
8 Sáng sớm ngày 31, Cố hiệu trưởng đã gọi điện thoại lại đây, Cố Phức Nhiên còn đang vùi trong lòng An Bạch mơ màng ngủ.
An Bạch ôm lấy thân thể mềm mại rối rắm vài giây, nhưng cuối cùng vẫn giật giật thân thể để nàng tỉnh lại.
9 Ba người cùng nhau dùng cơm tất niên ở nhà bếp. Khi tiết mục khai xuân thứ bảy trên tivi kết thúc, Cố hiệu trưởng rốt cuộc cũng không gắng gượng nổi nữa.
10 Trước khi An Bạch thi đại học, Cố Phức Nhiên không dám qua đêm ở nhà hắn. Bản thân muốn hắn an tâm mà học hành tiến bộ, không thể trầm mê trong nữ sắc.
11 An Bạch bị kích thích đến mức toàn thân run rẩy. Lửa nóng chạy dọc từ phía dưới thẳng một đường đến đại não làm hắn muốn phát điên.
Đầu lưỡi liếm láp quy đầu vài lần.
12 Thời gian trà chiều, Cố Phức Nhiên khoan thai đến muộn, thong thả ung dung ngồi xuống đối diện với Quả cam và Đàm Tiêu Lâm.
Quả cam cắn ống hút đánh giá Cố Phức Nhiên rồi nói: "Nhiên Nhiên, hai tháng này cậu ăn mặc toàn mấy cái kiểu đáng yêu không nha.
13 Lại đến ngày thứ sáu, Cố Phức Nhiên như thường lệ gọi điện cho An Bạch.
"Hôm nay vẫn đi đón cậu lúc 5 giờ rưỡi đúng không?"
Bên kia, âm thanh An Bạch khá ồn ào: "Tối nay, Hội Học sinh chúng tôi phải phụ trách đón người mới đến tiệc tối, sẽ luôn túc trực đến 10 giờ tối mới có thể kết thúc.
14 An Bạch cùng với Cố Phức Nhiên ở bên nhau, không bàn đến tình yêu nam nữ tương lai, cũng không hiểu tình yêu cần được tính toán như thế nào. Nhưng ngay lúc này, tại đây, hắn không có khả năng chấp nhận Cố Phức Nhiên một người rời đi trước.
15 Sau cái đêm nói rõ tiếng lòng đó, An Bạch chính thức đảm đương nhân vật một người đàn ông trong nhà. Không còn là một thiếu niên luôn trầm mặc, chỉ biết nhắm mắt theo đuôi Cố Phức Nhiên.
16 Buổi chiều thứ tư, Cố Phức Nhiên đang ở phòng thu âm bồi Quan Diệu soạn nhạc đột nhiên lại có chút nhớ An Bạch. Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ, hình như buổi chiều thứ tư An Bạch không có tiết.
17 Thời gian cơm chiều hai người cùng chọn đến quán ăn "Phong" dùng cơm.
Nhìn người phục vụ đem hai phần cơm chiên đùi gà đặt trước mặt, đôi mắt Cố Phức Nhiên sáng lấp lánh: "Anh bồi em ăn bữa cơm đầu tiên chính là món này.
18 Đêm nay thứ bảy là Giáng Sinh, bởi vì Hội Học Sinh có hoạt động, cho nên An Bạch tới gần chạng vạng mới về đến nhà.
Cố Phức Nhiên ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng động, liền ló người ra xem: "Đã về rồi à?"
"Ừ.
19 An Bạch tắm rửa xong đi ra đã thấy Cố Phức Nhiên đang ngồi trên giường gọi điện thoại, vừa nghe giọng điệu liền biết là gọi cho Quả cam: ". . . . . . Ừ.
20 Thời gian trôi qua như con ngựa trắng quá khích bay nhanh. Vào một buổi sáng sớm tháng sáu, Cố Phức Nhiên từ trong lòng An Bạch lăn ra, giãy giụa muốn xuống giường.