1 Ngày Tết đang rót xuống thành Kim Lăng, nơi nơi như trước giăng đèn kết hoa, trên đường mọi thứ nhộn nhịp, người bán người mua tấp nập, tiếng chào hàng cùng tiếng trả giá nổi lên bốn phía, càng thấy được sự phồn vinh của nơi này.
2 Doãn phủ rất lớn, phòng ngủ của hạ nhân cách phía đông Hạ Hà trai cả một đoạn đường dài, hơn nữa dọc theo đường đi cũng chưa đốt đèn, tối hôm qua sợ quá mò mẫm để đi cho nhanh, bài văn học thuộc lòng suýt chút nữa vì sợ mà quên hết, hôm nay có đèn, thì có thể từ từ đi rồi.
3 Đợi Hồ đại nương thu dọn xong chén thuốc rồi rời đi, Doãn Tử Liên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ đến say mềm trong lồng ngực, chậm rãi quay về giường nằm, cảm thấy cả người hắn rất ấm.
4 Trong thư phòng, Liêm Trinh trầm giọng nói: “Đây là tiểu nhân chính mắt nhìn thấy. ”“Phải không?” Doãn Tử Liên đáp lời không chút để ý, chỉ chuyên chú điêu khắc bức tượng trong tay: “Nha đầu kia thực ra tính cách rất cứng cỏi, cũng chưa bao giờ nói với ta chuyện đó.
5 Vừa mới bước vào đại sảnh, Tống Nguyên Hi liền bày ra vẻ mặt bỡn cợt nhìn hắn. “Ánh mắt của ngươi như thế là ý gì?” Doãn Tử Liên lạnh lùng liếc hắn một cái, tự ý ngồi trên ghế chủ vị, một hồi thì thấy Liêm Trinh dâng rượu lên.
6 Thời gian lên đèn, trong căn phòng nhỏ ở phía tây nhất của Hạ Hà trai, truyền đến thanh âm điêu khắc rất nhỏ. Chỉ thấy phía trước một cái bàn nhỏ, Hồng Tụ đang chuyên chú điêu khắc, nương theo ánh nến trên bàn, đôi mắt to chớp cũng không chớp sửa chữa tốt cho đến điểm nhỏ nhất“Hồng Tụ tỷ tỷ, Vi gia ở đang chờ ở đại sảnh.
7 Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt càng thêm thanh lệ trong mấy năm gần đây của Hồng Tụ, cảm thấy nam nhân ở Doãn gia đều rất đê tiện, có hàng tốt đều giấu đi, hại hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa, ngẫu nhiên đến gần một chút còn phải đề phòng bị đánh.
8 Chờ đến khi hắn nắm tay của nàng, cảm giác rất ấm áp rất chắc chắn, ngón tay trắng dài cực kỳ hữu lực. . . Đây không phải lần đầu tiên gia nắm tay nàng, cũng không biết nói vì sao, khi tuổi của nàng ngày càng lớn hơn, thì cảm thấy hành động này của gia có chút cổ quái, khiến cho tim nàng đập rất nhanh.
9 Gần buổi trưa, thời tiết mù mịt, gió lạnh đến thấu xương, đám đông trên đường vẫn vậy không hề giảm đi, phần lớn đều là cùng người nhà đi chợ chọn mua hàng tết.
10 Chu Trấn Bình nghe vậy đột nhiên nắm lấy tay nàng, sợ tới mức nàng nhanh chóng giương mắt nhìn, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt mang đầy dục vọng của hắn.
11 “. . . ” Doãn Tử Liên khép nhắm mắt lại, Tụ nhi của hắn thông minh hơn người, nhưng vì sao ở phương diện này lại ngốc như vậy khiến cho hắn nhanh chóng tức giận? Mở mắt ra, hắn nhìn thẳng nàng.
12 “Liên gia, nhị gia sai người báo với ta, ta liền lập tức tới đây, không biết Liên gia có hài lòng với cách làm của ta?” Vi Tổ Hạo ngồi ở vị trí trước mặt hắn cười hỏi.
13 Lúc trời tối đèn được thắp lên, trong Kim Lăng thành, trên đường lớn, chợ náo nhiệt, những dãy hoa đăng như họa. Xe ngựa Doãn phủ chầm chậm chạy trong bóng đêm, lại khó tránh khỏi đám đông chen chúc.
14 Ở Lao Nguyệt Các trong Túy Nguyệt Lâu, từ trước đến nay không để cho khách khứa tùy ý bước vào. Trước tòa lầu các có một hồ nước đầy, ánh trăng phản chiếu trong làn nước, cho nên đặt tên như vậy.
15 Hồng Tụ chạy băng băng thẳng về hướng phòng bếp của Túy Nguyệt Lâu. Nàng chạy trốn cực nhanh, nhanh đến mức làn váy như sóng, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh thường ngày, đừng nói gì đến cử chỉ đoan trang, nghiêm túc, mà giờ phút này nàng giống như một cô nương hoang dã không có nguyên tắc gì hết, chạy vội trong Túy Nguyệt Lâu làm cho tiểu nhị sợ tới mức né tránh suýt nữa làm rơi rượu và thức ăn, hoa nương lại chạy trốn không kịp, bị gió thổi tung làn váy, làm cho khách vừa mới tới cửa thì chết lặng trừng to mắt.
16 Doãn Tử Liên chỉ quay đầu lướt nhìn nàng. “Nếu nàng muốn vẽ được tranh người, nhất định phải bắt lấy cốt cách và đường cong của thân thể, bằng không rất khó tiến bộ.
17 Vừa tỉnh lại, Hồng Tụ cảm thấy chính mình như bị một sợi dây tháo ra rồi buộc chặt lại nhiều lần, toàn thân đau nhức giống như bị sét đánh vậy, cảm giác này, nàng càng khắc cốt ghi tâm hơn so với lúc vừa mới bắt đầu học võ.
18 Hồng Tụ nheo mắt lại, cố gắng nở nụ cười: “Xin thế tử tự trọng. ”“Ừ, trái lại hôm nay lại hơi có chút nóng nảy? Vậy thật đúng lúc, ta cũng không thích loại nha hoàn nhẫn nhục chịu đựng, tính nết hiện giờ có chút thích hợp với khẩu vị của ta.
19 Lúc Cừu Ngộ Xuân mở mắt ra, trước mắt là gương mặt mà ông thường gặp trong giấc mộng, ánh mắt sáng rực chảy xuống dòng lệ, bờ môi cong cong, khiến cho ông không tự chủ gọi lên tên người phụ nữ mà ông yêu thương nhất.
20 Hồng Tụ trợn tròn mắt. “Như vậy có thể chứ? Một câu nói của người thì có thể bỏ qua tất cả, nhưng người có biết là cha ta vì tìm ta, thiếu chút nữa bị chết cóng ở ngoài phủ?!”Nếu hôm nay nàng không về phủ, vậy nàng có phải là hung thủ gián tiếp hại chết cha nàng?“.