1 “Phi Phi, ăn no chưa?” Nụ cười của Tiêu Tiên Tiên hàm súc mang theo vẻ nhiệt tình, nhưng quan sát kỹ có thể thấy được một chút ngại ngùng.
Theo hiểu biết của Đỗ Phi Phi đối với Tiên Tiên, đây chính là ám hiệu của nàng ta khi có việc muốn nhờ người.
2 Cường Thịnh tiêu cục là tiêu cục đứng đầu ở Dương Châu, tất nhiên trên phương diện tổ chức cứu người cũng vô cùng nhanh chóng. Vừa lúc trước Tiêu Tiên Tiên bị tiểu nhị của Ngũ Vị Hương lâu dùng bao tải khiêng đến Hồi Xuân đường, lát sau đã được Tiêu Đại Thánh phái người đến đón trở về.
3 Hắn đến tột cùng là Kiếm Thần thật hay là Kiếm Thần giả?
Đỗ Phi Phi rối rắm cả đêm, cho nên ngày tiếp theo rời giường, hốc mắt thâm đen, hai tròng mắt vô hồn, tinh thần uể oải.
4 Trải qua một tháng ở chung, Đỗ Phi Phi rốt cục từ vô số kinh nghiệm đau thương tổng kết ra một đạo lý sinh tồn.
Đó chính là, không cần xem hai người là đồng loại.
5 Đường Khôi Hoằng – Đường chưởng môn rất nhanh dẫn theo một đệ tử chạy tới đây. Hắn bảo dưỡng rất khá, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi. Làn da trắng hồng, hai mắt thâm thúy, nếp nhăn nơi khóe mắt rất mỏng.
6 Ngoại trừ cái tên Độc Thủ cư khiến Đỗ Phi Phi cảm thấy 囧 囧, cách chiêu đãi khách của Đường Môn vẫn tương đối có tiêu chuẩn.
Bữa tối là hai mặn hai chay, ba món chính một món canh.
7 Hai mắt Đỗ Phi Phi nhìn phương xa, vô cùng bi thống nói: “Đây là chênh lệch của kẻ trong bụng có thịt nướng và không có thịt nướng. ”
Vì thế Diệp Thần mang nàng đi ăn bữa sáng muộn.
8 Nhiệt độ nước ở trong bồn dần dần hạ xuống, nhưng nhiệt độ trong phòng lại dần dần tăng lên.
Khi một giọt mồ hôi lớn từ trên lông mày của Đỗ Phi Phi chảy xuống dưới lông mi, nàng hoàn toàn lĩnh ngộ được một chuyện: Thì ra cửa có hai tác dụng, ngăn trở nguy hiểm và ngăn cản đường chạy trốn.
9 Đỗ Phi Phi không biết thái độ của Diệp Thần đối với hình dung sáng tạo của nàng như thế nào, nàng chỉ biết sau đó, hắn bắt nàng dùng tốc độ nhanh gấp đôi để chà lưng cho hắn đúng hai canh giờ.
10 Đường Khôi Hoằng ngây người, lập tức nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, “Chi bằng, ta bảo phòng bếp vì Diệp đại hiệp nấu một nồi nữa?”
…… Quá âm hiểm! Quá âm hiểm! Cư nhiên dùng cháo thịt làm mồi, muốn đổi lấy sự thái bình giả tạo! Tuyệt đối không thể tha thứ.
11 Cứ cho là Đường Khôi Hoằng vẫn muốn giả ngu, nhưng cũng hiểu được Kiếm Thần đại nhân đang nổi giận.
“Diệp đại hiệp nói đùa. ” Hắn dừng một chút, giọng điệu biến đổi, mang theo vài phần lạnh lẽo, “Đường Môn không phải lò sát sinh, nào có thể để người khác mặc sức hiếp đáp?”
Đỗ Phi Phi và Đường Bất Dịch đều ngửi thấy được giữa hai người có thoang thoảng có mùi khói súng.
12 Kết quả như vậy đối với Đường Khôi Hoằng mà nói đã là thu hoạch lớn, hắn sợ Đỗ Phi Phi bị Diệp Thần giật giây mà thay đổi chủ ý, vội vàng nói tiếp: “Một khi Đỗ cô nương đã nói như vậy, chúng ta sẽ theo đó mà chấp hành.
13 “Phi Phi. ”
“Ừ?”
“Muốn biết cái khố của Thanh Vân có màu gì không?”
Cả người Đỗ Phi Phi chấn động, “…… Ngươi dám rình trộm. ”
“Không muốn biết thì thôi.
14 Nếu nói Đỗ Phi Phi khuân từng chuyến từng chuyến rương gỗ vào Đường Môn chỉ khiến cho người ta liếc mắt, thì khi trên lưng nàng cõng một cái quan tài chính là gây náo động.
15 Diệp Thần vừa lòng cười cười, ngẩng đầu nhìn trăng nói: “Chúng ta đi dạo đi?”
Đi…… dạo……?
Đỗ Phi Phi quan sát đôi chân bởi vì đứng quá lâu mà đang run lên của mình, lại nhìn lên khuôn mặt của Diệp Thần hình như vừa được ngủ một giấc mà tinh thần sảng khoái, bi thương hỏi: “Có thể không đi không?”
Diệp Thần trầm mặc một lúc, từ từ nói: “Phi Phi à……”
“…… Ừ?”
“Vì sao ngươi luôn thích lặp lại câu hỏi cho cùng một vấn đề như vậy?”
Đỗ Phi Phi cúi đầu, cẩn thận lau đi hai dòng nước mắt, “Bởi vì ta tin tưởng…… một ngày nào đó sẽ có kỳ tích xuất hiện!”
Diệp Thần không nhịn được mà vỗ vỗ đầu nàng.
16 Hôm sau Đỗ Phi Phi rời giường, ngạc nhiên phát hiện bản thân tự tỉnh giấc.
Nếu như nàng nhớ không lầm, lần tự tỉnh giấc gần đây nhất đã là chuyện của một tháng trước.
17 Đỗ Phi Phi cảm thấy, thật ra thấu hiểu là một môn học vấn thâm ảo. Nếu không nắm giữ được kỹ xảo nhất định, thì không thể kết nối được tư duy của hai bên.
18 Xét thấy Đỗ Phi Phi mất thời gian cả một buổi trưa để chạy ra chạy vào nhà vệ sinh, Diệp Thần nhân từ không kéo nàng cùng đi dạo nữa, mà để nàng yên lặng tự suy xét trong phòng.
19 *Đây là câu thơ cuối trong bài thơ “du viên bất trị” của Diệp Thiêu Ông, nhưng ở đây câu thơ này được hiểu với nghĩa người con gái trèo tường đi ngoại tình, ám chỉ Phi Phi của chúng ta ạ =))
Chim khách khẽ hót trên đầu cành.
20 Động tác xoay người nháy mắt cứng đờ, Đỗ Phi Phi cảm thấy cả người lạnh thấu xương.
Trên mặt đất, một bóng đen chậm rãi đi về phía nàng.
Vạt áo trắng so với lúc trước ngắn đi hai tấc, lộ ra đôi giày lam đoạn ngân hoa.