21 Diệp Thần nâng má ngồi ở trong bồn nước.
Bên cạnh có người đang đứng cầm lá chuối, ân cần thay hắn che đi ánh nắng mặt trời.
Đôi mắt hắn thâm trầm, như ẩn chứa quyết tâm nhất định phải có được.
22 Tra tổ tông mười tám đời của một con chó là tương đối khó khăn, bởi vì cứ cho là có thể khiến con chó đó sống lại, chính nó cũng không thể nào biết được tổ tiên mình.
23 Đỗ Phi Phi thổn thức một hồi. Ở Đường Môn quả nhiên tên càng mĩ lệ càng độc, so sánh ra, cái tên ‘Độc Thủ cư’ vẫn có vẻ thuần phác hàm hậu: “Thế loại độc ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’ kia có đặc thù gì?”
“Sáu ngày đầu không có đặc thù gì, cùng với ‘Gió thu ngọc lộ tương phùng’ và ‘Hoa nở hoa tàn mấy xuân phong’ có đến chín phần tương tự, đều là làn da tái xanh, tứ chi cứng ngắc.
24 Diệp Thần chậm rãi nói: “Nhưng còn giải dược……”
Đỗ Phi Phi nghiêm mặt nói: “Ta thiếu chút nữa quên, từ nhỏ ta đã dị ứng với với giải dược. ”
“Thật không?” Diệp Thần cười như không cười liếc mắt nhìn nàng.
25 Sau những lời lẽ đanh thép của Đỗ Phi Phi, thật ra là khóc lóc sám hối, Diệp Thần rốt cục cũng buông tha, quyết định mua quan tài sau đó để ở trong viện chờ dùng, xem hiệu quả sau này.
26 “Nếu như sự việc bại lộ, ” Diệp Thần dường như biết được tâm sự của Phi Phi, tốt bụng giải đáp, “Vu hại chưởng môn Đường Môn, ý đồ chia rẽ Đường Môn, châm ngòi ly gián sự đoàn kết của Thục Trung, nguy hại võ lâm.
27 Đỗ Phi Phi nắm tay giấu ở phía sau, ngửa đầu nói: “Chỉ cần không phải cầm sử dụng…… Ta có thể suy nghĩ một chút. ”
Vì thế, Đường Hồ Lô đồng ý đồng hành với chủ chân của cánh tay.
28 Đường phu nhân quay đầu, cười nói với Đường Hồ Lô đang tựa người vào đầu giường: “Ta đưa Đỗ cô nương ra ngoài, con nghỉ ngơi đi. ”
“Mẫu thân……” Đường Hồ Lô hơi nhíu mày, ngập ngừng như đang muốn nói gì đó.
29 “Cho nên, nếu có người cố ý phá vỡ thiết luật này, như thế hắn nhất định phải hận Cổ Quỳnh đến tận xương tủy. ” Đường phu nhân hơi dùng lực một chút, một đóa đỗ quyên đỏ tươi cứ như vậy mà bị ngắt xuống.
30 Sau khi được hưởng hai lần ‘Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp’, rốt cục Đỗ Phi Phi cũng rút ra một kết luận —
Hồ điệp không đáng sợ, đáng sợ là, không ngờ hồ điệp cũng có loại lớn như vậy.
31 Trở lại phòng, Đỗ Phi Phi đột nhiên ý thức được đây thật sự là một cơ hội rời đi tuyệt vời.
Tuy rằng lâm trận lùi bước thực trái với nguyên tắc làm người của nàng, nhưng lại phù hợp với cách sinh tồn sư phụ đã dạy.
32 Hàng cây đại thụ bên ngoài Bách Độc cư kéo dài rợp bóng mát, dưới ánh mặt trời hừng hực chói chang, tạo ra một khoảng không dịu mát.
Bóng dáng Đường Hồ Lô chậm rãi xuất hiện sau cổng vòm, khi đi đến dưới tán cây lớn nhất, bước chân hơi dừng một chút, lại giống như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.
33 Sau khi suýt nữa bị một chưởng của Diệp Thần vỗ chết, Đỗ Phi Phi xác định được rằng dược hoàn lần trước hắn cho ăn không có độc, cuối cùng cũng an tâm ăn một bữa cơm no.
34 “Hơn nữa cô làm sao có thể không đánh mà rút như thế?” Hai tay Đường Tinh Tinh đè lại bả vai nàng, kích động nói, “Thứ nữ nhân nên bảo vệ nhất, chính là tình yêu!”
“…… Tình yêu?” Đỗ Phi Phi nuốt nước miếng một cái, “Tinh Tinh, ta nghĩ hình như cô hiểu lầm cái gì đó.
35 Ngắm trăng cả một đêm, hiện tại trước mắt Đỗ Phi Phi màu sắc gì cũng đều là đen và trắng, nhìn cái gì cũng đều là hình tròn.
Thật vất vả từ bên trong tủ tìm ra được một bộ chăn đệm, chuẩn bị ngả ra đất nghỉ, thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.
36 Đỗ Phi Phi chần chờ nửa ngày mới tìm lại được đầu lưỡi, “Vì sao nói như vậy?”
Đường Tinh Tinh đảo mắt nói: “Bởi vì ta cảm thấy, có một chỗ dựa mạnh mẽ như Diệp Thần, cô sẽ không phải sống quá vất vả.
37 “Đỗ tỷ tỷ!”
Tiếng thét chói tai của Hoắc Bình Bình xuyên qua toàn bộ sơn động, một lần nữa chà đạp lỗ tai Đỗ Phi Phi.
Đỗ Phi Phi mạnh mẽ hít vào một hơi, duỗi tay nắm lấy con nhện, ném mạnh nó sang một bên, sau đó liên tục lùi lại mấy bước, cho đến tận khi sau lưng đụng tới vách đá, mới chậm rãi ngồi xuống.
38 Trên môi truyền đến cảm giác mềm mại, mí mắt như có cánh bướm khẽ lướt qua.
Lỗ chân lông toàn thân Đỗ Phi Phi đồng thời mở lớn, dường như là cùng một lúc, thân thể nàng như nổ tung, giống một mảnh vỡ bắn ra ngoài, nặng nề mà đập vách đá.
39 Đường Khôi Hoằng thở phào nhẹ nhõm nói: “Có điều đây là địa phận của Đường Môn chúng ta, sơn động cũng là phía sau núi Đường Môn, chuyện này ta sẽ điều tra rõ, cho hai vị một câu trả lời thỏa đáng.
40 Càng tới gần nơi vứt bỏ Diệp Thần, bước chân Đỗ Phi Phi càng chậm.
Nhỡ đâu Diệp Thần đại nhân nổi trận lôi đình thì làm sao bây giờ?
Đỗ Phi Phi yên lặng suy nghĩ.