61 Xe ngựa đang chạy nhanh bỗng bật nảy lên.
Khiến tim Đỗ Phi Phi cũng suýt nữa bị bắn ra ngoài.
Ánh mắt Diệp Thần nhìn nàng thật sự là quá mức thâm sâu.
62 Trấn nhỏ phồn hoa.
Những thôn dân ở chân núi đều thích lên trấn trên mua đồ. Hôm nay là mười lăm, đúng ngày họp chợ.
Đỗ Phi Phi đứng trên đường cái đông đúc giữa trấn, đột nhiên quay đầu nhìn ngọn núi sừng sững phía sau, đoạn đường quanh co khúc khuỷu dài dằng dẵng thế kia.
63 Ánh mắt Tiêu Đại Thánh chuyển từ khuôn mặt của nàng đến Diệp Thần, cuối cùng mới rơi xuống mặt đất.
Đỗ Phi Phi theo ánh mắt hắn nhìn lại, trên đất, túi vải đã được mở ra, hộp gỗ bên trong bị chém thành hai nửa, trong hộp gỗ là những mảnh sứ vỡ liểng xiểng.
64 Diệp Thần trầm ngâm nói: “Xem ra không có biện pháp. ”
Không có biện pháp?
Đỗ Phi Phi cả kinh. Không phải là muốn giao nàng ra đấy chứ?
“Chỉ có thể dùng tiền tiêu tai.
65 Đỗ Phi Phi cảm động nói: “Đa tạ Tiêu đại ca. Đám hắc y nhân này người đông thế mạnh, quả thực là quấy nhiễu chúng ta không ít. ”
Tiêu Đại Thánh nói: “Ý ta là, ta muốn bảo hộ muội khỏi sự hãm hại của Diệp Thần!”
……
Đỗ Phi Phi lệ nóng doanh tròng bước lên phía trước, “Người thân của ta!”
Sao vừa rồi nàng có thể cảm thấy Tiêu Đại Thánh cổ quái cơ chứ? Nàng thật sự là quá lòng lang dạ sói.
66 Không biết là ngủ sàn đã thành thói quen, hay là sàn nhà của khách điếm này đặc biệt, tóm lại khi Đỗ Phi Phi tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, cơ thể sảng khoái, ngay cả bữa sáng cũng ăn nhiều hơn bình thường hai bát.
67 Sau khi ra khỏi khách điếm, Tiêu Đại Thánh vừa đánh xe ngựa vừa ngoái đầu lại nhìn, nhưng tầm mắt trước sau vẫn không thấy bóng hình xinh đẹp của Hoắc Bình Bình.
68 Thư sinh so sánh lợi ích thực tế, lập tức duỗi tay bắt mạch cho trụ trì.
Tiêu Đại Thánh vội hỏi nói: “Sao rồi?”
Thư sinh thở dài nói: “Kinh mạch bị chấn đoạn.
69 Tiêu Đại Thánh và Diệp Thần đi vào bên trong phật đường.
Diệp Thần nói: “Đóng cửa. ”
Trong lòng Tiêu Đại Thánh có dự cảm không tốt, nhưng vẫn xoay người đem ánh mắt hiếu kỳ của Đỗ Phi Phi ngăn cách ở thế giới bên kia.
70 Gót chân Đỗ Phi Phi không ngừng xê dịch xê dịch.
Thư sinh lo sợ nơm nớp nhìn lưỡi dao càng lúc càng gần, run giọng nói: “Đỗ nữ hiệp, nếu ngươi muốn nghe lén, ta có thể phối……”
“Xuỵt!” Đỗ Phi Phi vội vàng đánh gãy lời hắn.
71 Tuy rằng Tiêu Đại Thánh và Vu Hữu Chúc đều đánh xe ngựa một cách vô cùng xiêu vẹo chậm chạp, nhưng loạng chòa loạng choạng, cuối cùng cũng đến được Hà Dương.
72 Đỗ Phi Phi không nói gì nhìn Diệp Thần.
Sao tới nơi nào hắn cũng có người quen cũ như thế?
Khóe miệng Diệp Thần cong lên, “Ôn Đình Lam. ”
Ôn Đình Lam bất ngờ nói: “Ngươi vẫn nhớ ta?”
Diệp Thần nói: “Ta chỉ nhớ chuyện ngươi bị tiểu thư nhà Lại bộ Thượng Thư đuổi theo mấy con phố.
73 Vu Hữu Chúc nhỏ giọng nói: “Quá không nể mặt rồi. ”
Ôn Đình Lam ngược lại không hề bất ngờ, “Nếu Diệp Thần có thể vì người khác mà để chính mình chịu thiệt, như thế hắn sẽ không phải Diệp Thần.
74 Định rõ quan hệ?
“Chúng ta không phải vẫn là quan hệ chủ thuê sao?” Đỗ Phi Phi khó hiểu hỏi. Hay là Diệp Thần đại nhân chuẩn bị viết khế ước chính quy? Có điều chuyện này với hắn mà nói căn bản là điều thừa đi, bởi vì không cần khế ước, chỉ cần ba chữ ‘Phi Phi à’ của hắn thôi cũng đủ khiến nàng vứt vũ khí đầu hàng.
75 “Hôm nay thời tiết thật tốt. ” Khóe miệng Đỗ Phi Phi cứng ngắc nhấc lên, “Ha ha, ngài cũng ra ngoài đi dạo sao?”
Diệp Thần nhướng mi, “Ngươi đang đi dạo sao?”
Đỗ Phi Phi gật đầu như giã tỏi.
76 Trong ngực cất giấu thịt khô mà nữ tử áo xanh đã gói kỹ, Đỗ Phi Phi ỉu xìu đi theo Diệp Thần đi đến cửa thôn, lúc này mới phát hiện Vu Hữu Chúc cũng đến đây, đang bắt chéo chân ngủ gà ngủ gật trên càng xe, nghe thấy tiếng bước chân, xoa xoa mắt đứng dậy, khi nhìn thấy Đỗ Phi Phi, ánh mắt vốn nhập nhèm vì buồn ngủ lập tức tràn ngập ai oán, “Đỗ nữ hiệp, cho dù ngươi muốn bỏ trốn, cũng nên chờ khi đồ ăn được mang lên nha, như thế ít nhất vẫn có thể đóng gói mang đi.
77 “Phi Phi à. ”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Đỗ Phi Phi cảm giác suy nghĩ hỗn độn càng thêm hỗn độn.
Diệp Thần từ trong xe ngựa đi ra, dịu dàng cười, “Nhìn thấy con gián thì đạp chết là được rồi, cần gì nói lời vô nghĩa.
78 Rầm.
Ngoài cửa ngã vào một người.
Đoan Mộc Lương Tú chợt im tiếng.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng tiếng kêu khiến người khác bị hôn mê.
Hắn cảm thấy rất mới mẻ.
79 Giằng co thật lâu, lâu đến nỗi bụng Đỗ Phi Phi đã bắt đầu cảm thấy đói.
Diệp Hạc Niên cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Lúc trước hắn không nên quyến rũ tỷ tỷ của ngươi.
80 Giữa trưa, mặt trời chói chang.
Hàng ngàn Ngự Lâm quân như thủy triều, từ Đoan môn, Thừa Thiên môn, Đại Minh môn đi đến Ngọ môn.
Bên ngoài Ngọ môn, ánh sáng trắng như tuyết.