1 Thẩm Linh Tố vừa quẹo vào đầu ngõ thì lập tức đứng lại. Đèn đường trong ngõ đã sớm bị trẻ con đường phố đập vỡ, nhưng đêm nay trăng rất sáng, khiến con đường nhỏ hẹp dài tỏ rõ tựa như ban ngày.
2 Một chiếc xe xuyên qua màn mưa đỗ ở dưới mái hiên của thư viện, cửa kính hạ xuống, Hứa Minh Chính nhô đầu ra. Linh Tố đội mưa chạy tới, chui vào trong xe.
3 Bạch Khôn Nguyên mặc một quần áo hàng ngày, tùy ý mà lại phong độ. Đây là phong vận mà chỉ có người con trai trưởng thành mới có, hiển nhiên Linh Tố có vẻ xa lạ.
4 Ngày đã ngả về chiều, trong đình viện trở nên u ám, dưới tàng cây của cây hòe các vong linh ánh lửa màu lam thấp thiển nổi lơ lửng, vờn quanh bốn phía Bạch Sùng Quang, mà hắn lại không hề biết.
5 Đi ra thư viện, Bạch Sùng Quang vò đầu bứt tóc, nói với Linh Tố: “Vừa rồi thật sự kỳ quái, tôi dường như nghe thấy tiếng con gái kêu vậy. ”Linh Tố uhm một tiếng, chậm rãi nói: “Là tôi đó thôi.
6 Linh Tố ở trong phòng tắm của phòng dành cho khách chừng một giờ, dùng khăn mặt lau mặt và cánh tay lặp đi lặp lại, nhưng mũi vẫn ngửi thấy mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn kia.
7 Linh Tịnh nhìn thấy chị gái dẫn một thanh niên xa lạ tới liền lắp bắp kinh hãi. Bạch Khôn Nguyên ở trên đường mua một bó hoa, gọi y tá đi cắm vào bình.
8 Mưa to giàn giụa, trắng xoá một mảnh, ngoài cửa sổ cảnh phố mơ hồ, như là tranh màu nước bị nước tẩy trắng xóa. Linh Tố theo xe nhẹ nhàng lắc lư, không biết vì sao nhớ tới một câu đồng dao.
9 Ôn tập mấy ngày nay, đối với Hứa Minh Chính mà nói, quả thực là sống một ngày bằng cả một năm. Trong lúc đó từng không chịu nổi đi tìm Linh Tố, nhưng trong nhà tối lửa tắt đèn, gõ cửa cũng không có người đáp ứng, lại ủ rũ đi về.
10 Linh Tố học ngành kiến trúc ở một đại học trong thành thị. Đó là một khu nhà trăm năm cổ kính, tòa nhà dạy học tường gạch ngói đỏ, đường rải nhựa rộng lớn, rừng trúc xanh rì.
11 Sau khi quan hệ của Phùng Hiểu Nhiễm cùng Đoạn Quyết tốt hơn, cũng thường xuyên mời Linh Tố ăn cơm. Trên đường Phùng Hiểu Nhiễm lặng lẽ hỏi Linh Tố: “Có phải anh ấy hay không?”Tất nhiên Linh Tố không có khả năng vạch trần, chỉ nói: “Nhân duyên của bạn, nếu bạn cho rằng đúng, thì tất nhiên là đúng.
12 Đi đến đường lớn trong trường học, Linh Tố mới có cơ hội hỏi: “Sao anh lại quen biết mẹ tôi?”Hoa Thanh rụt cổ, run run nói: “Sư phụ anh quen, có nhắc tới.
13 Hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp. May mắn không trực tiếp bị thất nghiệp, Linh Tố tìm được việc ở viện thiết kế. Công việc nào cũng đều bắt đầu bằng tạp công, Linh Tố như ong mật bận rộn suốt ngày, chưa bao giờ oán giận.
14 Sau đó, Linh Tố đem quyển sách đưa cho Hoa Thanh xem. Hoa lão đạo chảy nước miếng cơ hồ dính đầy áo, liên thanh hỏi: “Từ đâu em có vậy? Đây đều là pháp thuật rất thâm ảo nha!”Linh Tố nói: “Một người đàn ông xa lạ tặng cho.
15 Linh Tố dừng vài giây, mới cứng ngắc tiếp tục đi lên phía trước một bước. Một giây kia thật sự cảm thấy toàn thân, các đốt ngón tay đều đã rỉ sắt, tứ chi không nghe theo sai khiến.
16 Linh Tố một mình lên lầu. Hàng hiên không có đèn, cô sờ soạng tìm chìa khóa mở cửa. Trong bóng đêm có hơi thở xa lạ, Linh Tố cả kinh, quát: “Người nào?”“Là tôi.
17 Mấy năm nay không biết Đồng Bội Hoa tu luyện môn võ công nào, khí thế mạnh mẽ hơn năm đó gấp mấy lần. Nay cô ta tới cửa, Linh Tố không có lòng thanh toán món nợ năm cũ, chỉ sợ cô ta cũng muốn tới tìm Linh Tố gây sự.
18 Thời điểm trở mình đã là bình minh. Trên đỉnh đầu là bầu không bao la xanh thẳm, phía chân trời nhuốm sắc đỏ cam. Sáng sớm, chim chóc đang hót líu lo trên cây.
19 Tất nhiên Linh Tố nghe thấy hai người cãi nhau ở dưới lầu, cô chỉ đóng lại cửa sổ, rồi vùi đầu ngủ say. Buổi tối không ăn gì cả, kết quả ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy vì đói.
20 Đó là 4 giờ rưỡi rạng sáng, là thời điểm bóng đêm tối đen nhất, tất cả mọi người đều đắm chìm trong mộng đẹp. May mắn mấy ngày nay Linh Tố mượn xe công ty, lập tức có phương tiện lái đến cảng ở tây nam.