41 Có lẽ là vì độc của Diệp Thần đã được giải, hoặc có lẽ là do Đỗ Phi Phi biết độc của Diệp Thần đã được giải, cho nên lần thứ hai nàng cõng hắn, đã không còn mang tâm tình khiêng túi như lúc trước.
42 Đường Tinh Tinh vào bên trong, Đỗ Phi Phi cũng nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau.
Trong đình quả nhiên đã pha sẵn trà, đặt sẵn điểm tâm.
“Ngồi đi.
43 Mặc dù Đường Tinh Tinh đã quyết định được ăn cả ngã về không, nhưng Đỗ Phi Phi suy xét đến phong thái làm người của Diệp Thần, cho nên nàng quyết định giữ lại một số chuyện không đề cập đến.
44 Đêm đó, Đỗ Phi Phi mặt dày ngủ lại ở ‘Lâm Hồ các’.
Đường Tinh Tinh nhìn nàng vui vẻ trải chăn chiếu chuẩn bị ngủ, chần chờ nói: “Có cần ta đi thông báo với Diệp đại hiệp một tiếng hay không?”
Đỗ Phi Phi vội vàng nhảy dựng lên, “Không cần!”
Đường Tinh Tinh hồ nghi nhìn nàng.
45 Nụ cười của Đường phu nhân hơi cứng lại, ánh mắt nhìn nàng đột nhiên tràn ngập tìm tòi nghiên cứu, “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Bởi vì chuyện này liên lụy rất nhiều đến chuyện của Đường Tinh Tinh, cho nên Đỗ Phi Phi chỉ có thể thuận tiện đem Diệp Thần ra làm bia đỡ đạn, “Ta cũng không rõ ràng lắm.
46 Đỗ Phi Phi chạy đến phòng bếp uống liên tục ba chén nước lớn để lấy lại bình tĩnh.
Diệp Thần ung dung đi ở phía sau nàng, nghiêng người dựa vào khung cửa, con cá vẫn treo ở trên ngón tay hắn, thỉnh thoảng lại bật lên một cái.
47 Bởi vì lúc trước đã xuống nước một lần, cho nên lần hành động thứ hai Đỗ Phi Phi làm vô cùng thuần thục.
Cửa đá vẫn ở chỗ cũ, chỉ là bởi vì sắc trời, không còn nhìn rõ ràng giống như lúc trước.
48 Canh cá nóng bỏng đã không còn, hơi lạnh trên người không được loại bỏ, Đỗ Phi Phi đành phải ra roi thúc ngựa trở về ‘Thiện Tâm cư’ tắm nước ấm.
Cho dù có nội công hộ thể, lục phủ ngũ tạng không bị khí lạnh xâm hại, nhưng thương tổn trên da vẫn khó tránh khỏi.
49 Ánh nắng ban mai mềm mại xinh đẹp, nhẹ nhàng trải xuống phía trước cửa sổ, để lại trên mặt đất một dải màu dịu dàng.
Đỗ Phi Phi nằm ở trên giường, trán lấm tấm mồ hôi, giống như bị ác mộng quấn lấy, hàng lông mày của nàng càng lúc nhíu càng chặt, hô hấp dồn dập giống như không thở nổi.
50 Giữa trưa, ánh mặt trời trắng bóng rơi xuống thảm cỏ xanh hai bên đường mòn rậm rạp.
Khi Diệp Thần ướt sũng lên trên bờ, liếc mắt một cái nhìn thấy nam tử đang đứng trên đương mòn, bị ánh nắng vây ở trung ương.
51 Mũi chân Đường Hồ Lô đột nhiên di động.
Bàn tay Đỗ Phi Phi lập tức bắt lấy chuôi đao, mắt như chim ưng, nhìn thẳng hắn.
Diệp Thần bất động thanh sắc lui về phía sau.
52 Diệp Thần cười nói: “Đường cô nương còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta. ”
Mí mắt Đường Tinh Tinh cụp xuống, thu lại tia sáng trong mắt, “Tam ca ta làm người vốn trầm ổn, không phải kẻ dễ xúc động lỗ mãng, xử trí theo cảm tính.
53 Cho dù cách nói không giống, nhưng cuối cùng ba người vẫn thống nhất, quyết định để Diệp Thần và Đỗ Phi Phi đi lãng phí lương thực của Đường Hống Hống, còn Đường Tinh Tinh sẽ chạy tới cho Sở Việt ăn lương thực tinh thần.
54 “Trên thực tế, Sở Việt cũng hoài nghi hung thủ là Tinh Tinh. ” Diệp Thần thở dài, “Nếu không phải như thế, lúc trước hắn đã không hồ hồ thay nàng nhận tất cả mọi tội danh.
55 Đường Khôi Hoằng từ Bách Độc cư đi ra, trên đường mòn trong rừng phong, duỗi tay ra là có thể tiếp được một chiếc lá đỏ đong đưa giữa không trung, đỏ tươi như máu, nắm trong lòng bàn tay, lại giống như tay đầy máu tươi.
56 Đường Khôi Hoằng suy sụp lui về phía sau nửa bước, đặt mông ngồi ở trên ghế, “Từ khi nào ngươi bắt đầu nghi ngờ…… ta?”
“Ngay từ đầu. ”
Cho dù đã rơi vào đường cùng, nhưng Đường Khôi Hoằng vẫn sửng sốt một chút, “Sao có khả năng?”
“Hẳn là Đường chưởng môn còn nhớ rõ…… bát cháo bị hạ độc kia chứ?” Diệp Thần nói.
57 Đường lão thái thái?
Kia chính là Đường lão thái thái trong truyền thuyết giang hồ, có thể nuôi tiểu quỷ, lấy thủ cấp của người từ khoảng cách cả vạn dặm?
Đỗ Phi Phi kính sợ nhìn bà ta một lúc lâu, ánh mắt không tự chủ được chậm rãi nhìn xuống, ngó đến vạt áo của bà ta.
58 Cho dù oan án của Đường Môn đã được phá giải, nhưng trong lòng Đỗ Phi Phi vẫn còn rất nhiều điều nghi hoặc. Ví dụ như —
“Tinh Tinh biết trước hung thủ là ai rồi đúng không?” Nàng không thể không hoài nghi như vậy, dù sao luôn cảm thấy Đường Tinh Tinh cũng giống như Đường phu nhân, mỗi lần điều tra án gặp phải khó khăn đều kịp thời nhảy ra giúp đỡ.
59 Thanh Vân thượng nhân lấy một quân tốt ép sát nơi Diệp Thần chiếm cứ Thiên Nguyên, mỉm cười nói: “Đường đường là Kiếm Thần, sẽ không đến mức trở mặt bội ước chứ?”
Diệp Thần từ chối cho ý kiến, “Việc đã đến nước này, cũng nên để ta thua tâm phục khẩu phục.
60 Diệp Thần và Đỗ Phi Phi xuống núi dạo chơi.
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Hắn cứ như vậy buông tha cho ngươi sao?”
Bình thường sau khi âm mưu bị vạch trần, không phải hung thủ đều nổi điên lên, quyết định đồng quy vu tận với người đã vạch trần mình sao? Thế nào mà không khí của chuyện lần này lại hài hòa như vậy?
Diệp Thần cười tủm tỉm nói: “Ừ, có lẽ là hắn không thích chỗ tiền đặt cược lần này.