1 Bảy giờ, 31 tháng 12 Toàn bộ thành phố đã bị hoàng hôn che khuất từ lâu , những ánh đèn rực rỡ vừa thắp sáng, vô vàn ánh sao lấp lánh, những ngọn đèn yếu ớt như trước làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
2 Hàn Sơ Vũ đứng dưới ánh đèn đường mờ mờ, chiếc bóng phản xuống đường, kéo thật dài. Nhìn xem thời gian, trễ như vậy cũng không biết Tôn Hiểu Nhiên thế nào rồi.
3 Thức suốt đêm không ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy,trong đầu Hàn Sơ Vũ vẫn hỗn loạn, đau cực kỳ. Mơ mơ màng màng cầm di động nhìn giờ, đã hơn tám giờ, mắt khô và cay cay.
4 Sơ Vũ là bị tiếng gà gáy đánh thức , bình minh vào cuối đông, bên ngoài trời vẫn còn tối. Dậy sớm để nấu cháo, trời đông giá rét , lúc vo gạo, tay phải ngâm trong nước lạnh.
5 Một màu đen bao phủ toàn bộ thành phố, đèn đường hai bên phát ra ánh sáng mờ mờ. Tôn Phi Nhiên mặc áo khoác màu đen, gió lạnh thổi phất phới góc áo anh, nhưng lại không lấn át được trái tim vui sướng của anh, anh dẫn cô qua phía đối diện.
6 Không khí trong phòng có chút ngưng trệ, Sơ Vũ bình tĩnh nhìn anh, thân hình thẳng tấp, rất đẹp trai. Cô chậm rãi đứng lên. Chợt nghe tiếng Tịch Suối thanh thúy gọi: ”Chú.
7 Có đôi khi, Sơ Vũ rất buồn bởi trí nhớ của cô, cho dù là qua nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ rõ như in một vài bước ngoặc lớn trong suốt hai mươi hai năm cuộc đời, một màn một màn giống như một bộ phim đen trắng nhấp nháy nhấp nháy.
8 Cô bị đụng phải thân hình kia, người hơi bị nghiêng qua phía bên phải, ngẩng đầu, đôi mắt đen hơi mơ hồ, giao động trong vài giây, thấy rõ người trước mặt, đầu óc hơi không tỉnh táo, ngẩn người, nhàn nhạt nói, “Thật xin lỗi.
9 Bị hôn đột ngột, làm cô trở tay không kịp, mở hai to mắt không thể tin được, trong nháy mắt cơ thể cứng ngắc. Tịch Hạo Trạch chú ý đến phản ứng của cô, khóe miệng cong lên, cắn môi dưới, trừng phạt cô, nỉ non nói, “Lúc mở miệng mắng người hung hồn lắm mà.
10 Sơ Vũ bị sốt hai ngày, cuối cùng đành phải đi đến bệnh viện truyền nước. Bình thường cô rất ít khi bị ốm , cảm, ho, hay các bệnh lặt vặt, nhưng lần này đột nhiên liền đổ bệnh như thế.
11 Sơ Vũ kinh ngạc nhìn bà , cô chớp mắt mấy cái, thấy mình vẫn không nhìn rõ. Khuôn mặt này đã mười bảy năm không có gặp, gặp nhau lại như cách cả một thế hệ.
12 Sơ Vũ cũng đã quen như vậy rồi. Hàng năm từ ngày mùng hai đến ngày mùng sáu, cô hầu như đều ở nhà một mình, thật ra cô không hề cảm thấy gì cả. Chẳng qua mỗi khi đi trên đường, nhìn thấy gia đình người khác một nhà ba người, cô đột nhiên sẽ lại nhớ, nhớ tới gia đình hạnh phúc trước kia của cô.
13 Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Sơ Vũ hít một hơi thật sau, khó khăn nói ra một chữ: “Được. ” Câu trả lời của cô dường như nằm trong dự kiến của anh, “được” nhẹ nhàng phảng phất qua trái tim anh, anh dương dương tự đắc nhếch khóe miệng: “Lát nữa gặp”.
14 Sơ Vũ nghe thấy giọng nói, cả người cứng đờ ra, máy móc quay đầu lại, vừa mới còn đang trên trời trong nháy mắt đã rơi xuống vực thẳm, cô khó khăn mở miệng “Ba …” Hàn Đức Quần vừa mới tan tầm về, trong tay cầm đèn pin, nhìn thấy một chiếc xe việt dã quân dụng ở đằng xa cổng hẽm, ông dừng lại, lại thấy cô gái đứng bên cạnh chiếc xe đấy rất giống Sơ Vũ, đi thêm vài bước, nhìn rõ thật sự là con gái của mình, cả người giống như bị sét đánh, sững sờ đứng tại chỗ, ánh mắt sắc bén của ông nhìn chằm chằm vào biển số xe, như có một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt.
15 Lòng lo sợ , bàn tay Sơ Vũ lạnh như băng đã ướt đẫm mồ hôi, ngọn đèn trên thần nhà chiếu vào một góc mặt cô. Nghe được câu hỏi của anh, vai cô hơi run lên.
16 Xuân đã qua, nhiệt độ thành phố N cũng dần ấm áp hơn , thời tiết tốt, dưới lầu mọi người bắt đầu đem chăn mền ra phơi. Sơ Vũ nhớ đến tối qua nằm trong chăn lạnh, kí túc xá của cô lại nằm phía không có ánh nắng mặt trời, ban đêm bị lạnh tỉnh lại nhiều lần.
17 Sơ Vũ tìm được một công việc trợ lý trong một công ty thiết kế kiến trúc, nói là trợ lý, nhưng thật ra là làm những việc vặt trong văn phòng. Nhưng môi trường ở đây cũng không tệ.
18 Cô kinh ngạc hét lên một tiếng, đột nhiên rơi vào ánh mắt đen sâu thẳm kia. Mi đối mi, mắt đôi mắt, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nhau, bầu không khí trong phòng dần dần trở nên mờ ám.
19 Thời tiết tháng ba ấm áp , xuân về hoa nở, gió thổi dìu dịu , cành thông nhẹ nhàng lắc lư trong gió. Sơ Vũ theo ánh mắt Tôn Phi Nhiên từ từ xoay người, thấy Tịch Hạo Trạch đang đứng ở cổng xa đằng kia nhìn cô.
20 Hàn Đức Quần sững người khi nghe câu nói của cô, ông thật không ngờ con gái mình đã quen biết cậu ta nhiều năm như vậy. Ông nội Sơ Vũ lúc còn trẻ đã đi theo Tịch lão gia, sau khi chiến tranh giải phóng kết thúc, ông nội Sơ Vũ chia tay với thủ trưởng trở về quê hương.