1 Mở đầuEdit: Bé LanPhố Khởi Tình là nơi tụ họp của toàn quái nhân. Việc này những người xung quanh đây không ai là không biết người sống trong Ngõ 44 tính cách cổ quái, tạo nên nét đặc trưng nơi đây, ngày thường rất ít người qua lại chỗ này, không để ý đến thái độ của người ngoài nhưng cư dân nơi đây vẫn trở thành chủ đề bàn luận của mọi người.
2 Chương 1. 1Càng gần giờ tan tầm, ông trời thật trêu ngươi lúc này lại đổ mưa. Tưởng rằng chỉ mua lất phất một lát là tạnh nhưng không ngờ càng chờ mưa càng lớn, Diệp Dung Hoa đứng ở ngoài cửa nhà trẻ hàng lông mày tinh tế khẽ nhíu mày.
3 Chương 1. 2Cô biết người này muốn bảo vệ cô. Có khi đang đi mua chút đồ, anh ta cũng cướp lấy túi thay cô xách, không giống kiểu ân cần quan tâm mà thực sự lo lắng chiếc túi to kia sẽ làm gãy tay cô, trong khi trong túi chỉ có mấy chai bia, nước ngọt và chút nguyên liệu nấu ăn mà thôi.
4 Chương 2. 1Cùng với Khấu Quân Khiêm cô sẽ hạnh phúc sao?Mấy ngày nay anh vẫn luôn yên lặng đứng nhìn. Cô trước đây, tuy rằng không phải là không vui vẻ, nhưng là quá đơn độc, ánh mắt thường nhìn về một chỗ, miệng cười nhẹ cũng chỉ là một loại thói quen.
5 Chương 2. 2Không biết phải nói gì tiếp, không gian lại yên tĩnh. Diệp Dung Hoa nghiêng đầu liếc nhìn anh, cô đã hiểu được dụng ý của anh mỉm cười tiếp lời: “Em rất thích công việc tại ở nhà trẻ, nụ cười của bọn trẻ thật trong sáng.
6 Chương 3. 1Đêm này, Trạm Hàm hầu như không ngủ mấy lần dậy nhìn lên bầu trời. Trời chưa sáng. Anh lại nằm xuống, cố gắng trấn an mình, nhắm mắt buộc chính mình cố ngủ.
7 Chương 3. 2Cô không đi làm, trong nhà có người bị ốm nên cô xin phép nghỉ. Trạm Hàm đi đến nhà cô thấy cô vừa mới thay quần áo cho ông, đang dỗ ông nằm xuống nghỉ ngơi.
8 Chương 4. 1Ông của Diệp Dung Hoa, ba ngày sau khi Khấu Quân Khiêm cùng cô nói chuyện thì qua đời. Lo xong tang lễ của ông cô gầy mất một vòng. Cô càng trở nên ít nói hơn, cảm giác như không tồn tại, khi ở nhà càng ít nói chuyện hơn, bởi vì người luôn vỗ lưng cô, yêu cô, nghe cô làm nũng đã không còn nữa.
9 Chương 4. 2Một tiếng thét chói tai vang lên, cô chỉ cảm thấy cả người bị kéo về phía sau, hoảng hốt không phát hiện mình đang bị anh ôm. Sự việc vừa xảy ra trong nháy mắt kia, cô cảm thấy mình vừa rồi gần rơi vào tay tử thần.
10 Chương 5. 1Bác sĩ nói chỉ bị hít quá nhiều khói còn lại đều không sao cả. Viện trưởng còn phải ở lại hiện trường xử lý tiếp các công việc còn lại, phối hợp với cảnh sát điều tra nguyên nhân gây hỏa hoạn, đến tối mới có thể đến thăm cô.
11 Chương 5. 2Đêm, xung quanh yên tĩnh. Một thân ảnh bên cửa sổ phòng Diệp Dung Hoa chậm rãi ngưng tụ, thành hình. Anh ngồi bên giường, ngón tay dài mơn trớn hàng mi cong cong của cô, mắt, mũi, môi, cuối cùng nhẹ nhàng dán tại gò má cô, chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, thật lâu, một lát cũng không dời mắt.
12 Chương 6. 1(tình cảm hai người đã tốt hơn nên lúc này xưng anh em nha)Cô là nghiêm túc. Trạm Hàn rất nhanh đã nhận ra điều này. Đêm đó cô dựa vào đầu giường đọc sách, dường như đã phát hiện ra sự tồn tại của anh, còn cười nói: “Nếu đã đến đây thì đừng đứng ngoài ban công ngẩn người, anh có muốn vào đây nói chuyện không?”Đã 3 giờ sáng cô vẫn chưa đi ngủ sao?Ngày hôm sau cũng như hôm trước.
13 Chương 6. 2 (16+)Nửa đêm tỉnh lại, cô vẫn ngủ yên trong lòng anh. Dưới cánh tay chạm đến làn da cô có chút mồ hôi, anh biết cô vẫn luôn sợ nóng. Trạm Hàn lặng lẽ đứng dậy, mở điều hòa rồi lại nằm cạnh cô, nhẹ nhàng nhấc cô vào khuỷu tay, cô giật giật, mở ánh mắt buồn ngủ.
14 Chương 7. 1Khi thời tiết càng gần mùa hè, ngay những ngày đầu mùa xuân đặc biệt nóng, sắp đến tết đoan ngọ (Tết Đoan ngọ hay Tết Đoan dương, ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch, là một ngày Tết truyền thống tại Trung Quốc cũng như một số nước Đông Á như Triều Tiên, Việt Nam.
15 Chương 7. 2Một đêm này, anh mang cô đến nhưng nơi mà cô muốn đi. Cô dẫn anh đến nhà cũ của mình, kéo anh đến khu vườn sau nhà đào lên con hạc khi bé đã giấu, bởi vì nghe người ta nói gấp hạc nghĩ đến đều ước mình muốn thực hiện nhất, nếu hạc đó nửa đêm bay lên trời thì nguyện vọng sẽ trở thành hiện thực.
16 Chương 8. 1Người con trai kia thật là quái dị. Giữa trưa, cuối cùng cũng ép được bọn nhỏ ngoan ngoãn đi ngủ, Diệp Dung Hoa một mình ngồi ở phòng đồ chơi, thu dọn lại đồ chơi bị quăng linh tinh, không tự chủ được mà nghĩ đến người đàn ông luôn trầm tĩnh ngồi trong góc.
17 Chương 8. 2Trước kia, khi tâm tình của cô không tốt, ông nội sẽ đưa cô đến công viên chơi, giúp cô đẩy đu sau đó tâm tình cô sẽ vui vẻ hơn. Hiện tại ông đã mất, khi cảm xúc cô không tốt, không biết nên đi đâu, nên tìm ai để nói chuyện.
18 Chương 9. 1Khoảng cách giữa cô và anh càng ngày càng gần, càng ngày càng quen thân hơn. Căn cứ theo cách nói của Tôn Y Nỉ cái này gọi là tình bạn. Trong quan niệm của anh chỉ có quen và không quen, muốn quan tâm sẽ không để ý đến người khác, không có cái gọi là tình bạn.
19 Chương 9. 2Khóe miệng của Diệp Dung Hoa hạ xuống, than nhẹ: “Trạm Hàn………”“Chuyện gì?”“Em có thể………chuyển đến ở với anh không?”Yếu ớt ngữ khí nói ra, ở trước mặt anh, không cần cậy mạnh.
20 Chương 10. 1“Chúng ta không phải người yêu”Anh phát hiện, gần đây cô thực thích nói câu này. Anh biết họ không phải người yêu, cô đã quên, cho nên không phải.