1 --------Chương 1: Bán đi--------
“Xoảng”
Một tiếng động vang lên bỗng chốc kinh hoàng trong ngôi nhà nhỏ xập xệ nằm giữa khu nhà bình dân.
Ngay sau đó là gầm to đầy tức giận của một người đàn ông đã qua năm mươi.
2 ---------Chương 2: Tình một đêm---------
Chiếc xe thể thao rất nhanh đã chạy tới nơi, đúng như Đường Tử Hân dự đoán ban đầu, thật sự là một khách sạn năm sao.
3 --------Chương 3: Vì cô, lãnh chọn một cú đánh---------
Đường Tử Hân không biết để đâu cho hết hoảng hốt, cô cũng chẳng thể ngờ được người đàn ông phẩm giá cao thương, người người hô vang cái tên Vương thiếu, mà có một ngày hạ mình, vì cô mà lãnh chọn một cú đánh.
4 --------Chương 4: Cô ra sao, anh mặc kệ!--------
Giữa một khuôn viên trường rộng lớn, tấm lưng nhỏ của Đường Tử Hân phập phồng hiện lên, rất nhanh sau đó cô đã chạy ra ngoài cổng trường.
5 --------Chương 5: Hậu quả--------
Đường Tử Hân chạy thẳng ra khỏi Say Tình, sau gáy, cả tấm lưng và hai bên thái dương rỉ ra mồ hôi nhễ nhại. Từ bụng cô truyền đến cơn đau tê tái, chân mày nhíu lại gần như dính sát vào nhau.
6 --------Chương 6: Bị sỉ nhục dưới thân anh--------
Đường Tử Hân ngẫm nghĩ đến khi Mặt Trời lặn mất tăm. Đến cả một miếng đồ ăn cô cũng không động đến.
7 --------Chương 7: Trở về Thượng Hải--------
Đường Tử Hân biết Đường Sâm chắc chắn bây giờ đã tỉnh, trước mắt không nên quay trở về bệnh viện.
Cô gấp rút trở về Bạch Tích, giờ thi bây giờ mới bắt đầu.
8 --------Chương 8: Vạch trần quá khứ đau thương--------
Trong sân vườn của Trấn Thuỷ, một chiếc McLaren P1 chạy vào, chiếc xe rất nhanh thì tiến vào gara.
9 ---------Chương 9: Anh sẽ cho cô hạnh phúc mà cô muốn--------
Từ ngày Vương Kiến Hạo rời đi đến nay cũng vừa tròn hai ngày, hai ngày rồi anh chưa về.
10 --------Chương 10: Tôi sẽ chôn giúp em--------
Bắc Kinh đối với cô tối nay thực đẹp, vẻ đẹp trong ngần và động lòng người.
Hai bên bờ, đèn được thắp lên sáng rực lung linh, soi xuống mặt nước lại còn lóng lánh, ảo diệu.
11 ---------Chương 11: Cho cô ấy hạnh phúc là bổn phận cả cuộc đời--------
Nghiêm Châu
“Cốc, cốc”
“Vào đi”
Vương Kiến Hạo thư thái ngồi ở bàn làm việc, trên tay anh đong đưa một cây bút màu xám, dưới bàn thì chất hàng đống tài liệu đang đợi anh phê duyệt.
12 --------Chương 12: Người phụ nữ của ác ma-------
Đường Tử Hân tán ngẫu với Đường Tâm đôi ba câu thì cũng nhanh chóng quay về, cô cũng không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian làm việc của chị.
13 --------Chương 13: Đâu là gì của nhau hà cớ gì phải gọi nhau thân thiết?--------
Cô không biết tại sao một cơn bão bất an bất chợt nổi lên trong lòng mình.
14 --------Chương 14: Rời đi--------
Thời gian cứ thế trôi qua từ từ, loáng cái đã nhanh đến đầu tháng một. Một tháng vừa mới đây nhưng lại tưởng chừng như một tuần, làm cho người người nơi đây cặm cụi làm việc để chuẩn bị cho cái Tết âm lịch gần kề.
15 --------Chương 15: Gặp lại--------
Từ khi ở chung với Dương Trạch, Đường Tử Hân cũng biết rằng anh rất bận rộn, mọi việc ở công ty dường như đang đổ dồn lên lưng anh.
16 --------Chương 16: Hôn mãnh liệt trong phòng vệ sinh-------
Bỗng cơn đau dưới bụng bùng phát lên, khiến Đường Tử Hân chống đỡ không kịp. Cô nhanh chóng đứng dậy thì “đoàng”, như sét đánh giữa trời quang.
17 --------Chương 17: Gọi một tiếng ngài, đè ra hôn một cái--------
Bạch Tích đang rục rịch chuẩn bị một buổi hội nghị dành cho sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp.
18 --------Chương 18: Bão trứng gà--------
Dương Trạch ngồi cách đó vài ghế, cuộc nói chuyện đầy thuốc súng này, còn câu nào mà anh không nghe? Anh theo dõi mà thấy ấm ức thay cô nên đành phải lên tiếng che chở cô.
19 -------Chương 19: Hôn một cái nào!--------
Dương Trạch biết mình vừa nói ra câu mang tính xát thương thế nào nhưng anh không hối hận.
Đường Tử Hân chỉ biết thở dài thườn thượt, cô dựa lưng vào ghế, mắt đăm đăm nhìn thẳng về phía trước:“Anh có biết anh vừa nói gì hay không?”
“Anh biết”
Cô quay mặt nhìn anh, ánh mắt sâu như nước đáy giếng:“Em nghĩ anh sẽ luôn tin tưởng em nên em có chuyện gì đều nói cho anh biết, nhưng ngay lúc này lời em muốn nghe không phải lời đó”
Dương Trạch có đôi chút bừng tỉnh, anh im lặng.
20 --------Chương 20: Bị hại, gặp nguy--------
Vương Kiến Hạo phóng xe chạy ngược về con đường phía sau quán rượu. Đôi mắt anh toé lên lửa, anh đường đường là một doanh nhân giàu có, thành đạt, nhắc đến tên ai cũng phải kiêng dè, vậy mà hôm nay lại bị một người phụ nữ tầm thường như cô chơi cho một vố quá đắng.