1 Nhìn nữ nhân mặc hỉ phục ngồi trên giường, hắn chỉ lặng thinh đứng đó nhếch mép cười, nhớ lại tình cảnh xảy ra ngày hôm ấy, một thánh chỉ giáng xuống.
2 - Tiểu tử, tiểu tử thối ngươi đâu rồi. - Lão thái gia, vương gia còn đang ngủ. Nô tì sẽ đi báo ngay…- Chắc tên tiểu tử đó vì mất mặt nên trốn rồi chứ gì.
3 - Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt. Hoàn gia gia ta lại đến nè. Từ xa đã nghe thấy tiếng Hoàn lão kêu gọi, như đã quen, Tiểu Nguyệt liền bước ra khỏi phòng chờ đợi.
4 - Tối nay trong cung có yến tiệc à?Trần Cẩn Duy đang luyện công thì Hoàn lão xông vào hỏi han. Bị gián đoạn, tâm tình của hắn không vui. - Phải. Gia gia có hứng thú?Hoàn lão liền phẩy tay nói:- Có cho vàng lão cũng không thèm đi đâu.
5 Sau khi vào trong đến khi nhập tiệc, nam nữ tạm thời phân ra để trò chuyện, Trần Duy Cẩn để Thanh Ca theo bên hầu Tiểu Nguyệt. Hoàng cung hôm nay ở được thắp sáng rực rỡ, khắp nơi được trang trí bằng rèm châu và hoa tươi thơm ngát, nhưng không vì thế mà làm mất đi vẻ trang nghiêm mà càng làm tôn lên quyền uy tối thượng của bậc đế vương.
6 “Đó chính là mẫu thân của ngươi đó!”Một lão bà có gương mặt cay nghiệt nhìn nàng, lạnh lùng nói:“Nàng ta không cần ngươi. Cũng chẳng ai cần ngươi cả…”Tiểu Nguyệt đau đớn nhìn bà ta không muốn chấp nhận sự thật, nàng muốn phản bác nhưng nàng không biết nói, chỉ có thể bịt tai của mình lại để không nghe nữa nhưng những lời nói ác độc ấy vẫn cứ vang vào tai nàng:“… ngươi bị vứt bỏ…”Tiểu Nguyệt đến giờ vẫn mê man, trong cơn mê, nàng cứ lẩm nhẩm:- …đừng…Trần Duy Cẩn sốt ruột quát tháo:- Đại phu đâu? Sao còn chưa đến?- Vương gia, đại phu đang trên đường tới.
7 Lương thừa tướng lúc gần bốn mươi tuổi vẫn không sinh được một mụn con trai, con gái lúc đó cũng chỉ có một người là Lương Quế Chi. Hắn liên tục nạp ba người thiếp cũng không ai sinh được đứa con nào.
8 - Gia. Thanh Phong lên tiếng gọi, đánh thức Trần Duy Cẩn từ trong suy nghĩ về. Thanh Phong bẩm báo:- Hôm nay, là ngày thành hôn của thái tử. Gia có muốn đi dự không?Nghe vậy, Trần Duy Cẩn lên tiếng hừ lạnh:- Đã đến rồi sao.
9 Khi Trần Duy Cẩn về đến phủ thì trời đã khuya. Sau khi rửa mặt, thay đổi y phục, hắn chưa cảm thấy buồn ngủ, cứ ngồi ở ghế mềm cầm quyển sách lên đọc,nhưng tâm tình hắn đang rối loạn, một chữ cũng không vào được.
10 Trong thư phòng, Thanh Phong biến mất nhiều ngày nay đã quay trở về phục mệnh. Trần Duy Cẩn lên tiếng hỏi:- Kết quả thế nào?- Gia, vật chứng đã lấy được, nhân chứng cũng đã cứu trở về.
11 - Cẩn, chàng chưa xuống cờ. Tiếng gọi của Tiểu Nguyệt làm Trần Duy Cẩn từ trong suy tư tỉnh lại. Nhìn xuống bàn cờ đã tàn cuộc, Trần Duy Cẩn chỉ có thể thở dài:- Ta thua rồi!Nghe Trần Duy Cẩn nói vậy, Tiểu Nguyệt nhìn hắn mỉm cười, trên mặt lộ vẻ muốn hắn khen thưởng.
12 - Thái tử án binh bất động?Trần Duy Cẩn ngạc nhiên hỏi lại. Thanh Phong cung kính đáp:- Đúng vậy, gia. Trần Duy Cẩn cau mày suy nghĩ:- Chuyện này không hợp với tính tình của hắn lắm… Chẳng lẽ, có người chỉ điểm?- Gia, thuộc hạ nhận được mật báo, Phượng Thành đã xuất hiện.
13 Ở chốn hậu cung kẻ tranh người đấu kia, dù bản thân ngươi là người bình dị muốn trải qua những ngày tháng lặng lẽ cũng không phải là chuyện đơn giản. Lại thêm một người không tiền tài, không thế lực, thế mà, đến giờ vẫn có thể sống an ổn ở chốn hậu cung không bị người khác bóp chết?Lại thêm, lão hoàng đế Nam Thiên Quân lại chỉ có bốn người con trai, dù cho ngươi xếp hàng cuối, lại là người bình thường đến mức nào thì cơ hội trở thành hoàng đế vẫn khá cao.
14 - Cẩn! Xem, xem kìa!Tiểu Nguyệt hết chạy đông lại chạy tây, thấy cái gì cũng ngạc nhiên, thích thú. Cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên nàng được ra ngoài mà, nhìn nàng có cái gì hay cũng nhớ tới mình, Trần Duy Cẩn cũng cảm thấy vui đi.
15 Ngày đấu giá cuối cùng cũng đến, nó không diễn ra công khai mà chỉ có một số người có thiếp mời mới có thể vào được. Trần Duy Cẩn cải trang thành một nam trung niên, mặt đầy râu, còn Tiểu Nguyệt được cải trang thành một thuộc hạ của Trần Duy Cẩn, theo sát bên cạnh hắn.
16 Sau khi mọi việc đã xong, Trần Duy Cẩn đưa Tiểu Nguyệt hồi kinh, tạm thời để Thanh Phong ở lại lo thu xếp những việc ở đây. Về tới kinh thành, Trần Duy Cẩn lại tiếp tục vùi đầu vào lo công việc.
17 Việc khu mỏ ở Bắc Bình khai thác được vàng là việc cơ mật, Trần Duy Cẩn ra lệnh giữ kín không để lộ ra ngoài, tiếp tục để Thanh Phong ở đó giám sát, nếu Trần Duy Cẩn đích thân tới không phải thông báo cho cả thiên hạ biết cái mỏ đó là của hắn sao.
18 Một đêm nọ, Tiểu Nguyệt hỏi Trần Duy Cẩn:- Cẩn! Nghe nói… chàng sẽ kiếm cho ta vài vị tỷ muội?Trần Duy Cẩn đang uống trà, nghe thấy lời của Tiểu Nguyệt liền bị sặc, nước văng đầy bàn.
19 Hôm sau, khi tỉnh dậy thì lão hoàng đế hỏi Trương tổng quản:- Thái tử đã đến chưa?- Bẩm hoàng thượng. Thái tử từ sáng đã đứng chờ ngoài điện. - Cho hắn vào đi.
20 Những thông tin mới đây ở kinh thành khiến cho Lão Khấu càng lúc càng bất an, lão liền tới bàn luận với Nam Thiên Thần:- Tứ hoàng tử, liệu Trần Duy Cẩn có phút chót đổi ý phản bội chúng ta?Nam Thiên Thần đương nhiên cũng biết những tin tức đó, điều đó cũng khiến hắn bâng khuâng, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn tin tưởng Trần Duy Cẩn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Ngôn Tình
Số chương: 50