21 - Lương thừa tướng, mọi chuyện đã sắp đặt đến đâu rồi?Trong căn phòng họp bí mật ở phủ thái tử, thái tử Nam Thiên Nhất và Lương thừa tướng đang bí mật bàn bạc với nhau.
22 - Gia. Trong đêm, có tiếng Thanh Phong khẽ gọi. Trần Duy Cẩn lập tức mở mắt tỉnh dậy, không một chút mê man. Sợ Tiểu Nguyệt bị đánh thức, Trần Duy Cẩn thận trọng ngồi dậy, đắp chăn lại cho nàng, xong xuôi mới bước ra khỏi phòng.
23 Một ngày nọ, trong kinh thành lan truyền một tin tức: Lương thừa tướng từ mặt nữ nhi của mình là Lương Tiểu Nguyệt, kể từ bây giờ nàng đã không còn là người của Lương gia nữa.
24 Nam Thiên Quân, hoàng đế của Nam Quốc, lên ngôi khi mới mười tuổi dưới sự nhiếp chính của Tần thái hậu, lấy hiệu là Thánh Minh. Sau khi Nam Thiên Quân trưởng thành, Tần thái hậu vẫn không muốn buông quyền lực trong tay mình, Nam Thiên Quân rất bất mãn nhưng khi đó hắn chưa có khả năng đối nghịch với thế lực của Tần thái hậu và Tần quốc công nên đành ẩn nhẫn.
25 Uy vương phủ. Hôm nay, Trần Duy Cẩn không ra ngoài, thảnh thảnh thơi thơi ở nhà với Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt đang vẽ tranh, còn Trần Duy Cẩn thì nằm lười trên ghế dài.
26 - Thả ta ra! Thả ta ra!Trong đại lao vang lên những tiếng gào thét, nghe giọng ấy, Lương phu nhân liền giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng:- Là Quế Chi.
27 Hoàng cung,- Hoàng thượng, người đã đến rồi. Nghe tiếng của Trương công công hồi báo, lão hoàng đế Nam Thiên Quân đang ngồi trên ghế dựa mới mệt mỏi mở mắt ra.
28 Thánh Minh, năm thứ bốn mươi hai, tháng mười một, ngày hai mươi ba. Hoàng đế băng hà, cả nước để tang. - Ngươi nói gì? Sau một trăm ngày mới đọc di chiếu nhường ngôi của phụ hoàng?Thái tử Nam Thiên Nhất túm lấy cổ áo của Trương công công gặng hỏi.
29 Ngày đưa hoàng đế nhập lăng, các cung phi nối gót phía sau đoàn tuỳ tùng. Cả bầu trời một màu trắng của tang thương. Tiếng kèn cất lên, đoàn người bắt đầu rải bước đi.
30 Đã qua nhiều ngày mà bên thái tử Nam Thiên Nhất vẫn án binh bất động, không phù hợp với cách làm việc của Nam Thiên Nhất lắm. Sợ rằng Nam Thiên Nhất và Phượng Thành đã giải hoà.
31 Sau khi Trần Duy Cẩn rời phủ được gần mười ngày thì bất ngờ một đêm, Uy vương phủ bị quân lính bao vây. - Bắt tất cả lại, không được để xổng!Hoàn lão đang đùa nghịch với Tiểu Nguyệt, thì có một nô tì hốt hoảng chạy từ ngoài vào bẩm báo:- Nguy rồi! Nguy rồi! Vương phủ bị bao vây rồi…Trong mắt Hoàn lão liền hiện ra một tia sắc bén, không còn vẻ đùa cợt thường ngày nữa, lão lập tức ra lệnh cho Thanh Phong:- Ngươi đi xem chuyện gì xảy ra.
32 Khi Tiểu Nguyệt tỉnh lại thì trời đã tối, nhìn thấy mình đang nằm trên giường lạ, Tiểu Nguyệt bất ngờ đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm. Một lúc sau, Thanh Phong từ bên ngoài bê theo một mâm thức ăn bước vào, lại gần giường hỏi:- Nàng đã tỉnh rồi?Tiểu Nguyệt gật đầu, lại hỏi:- Đây là đâu?- Chỗ này là khách điếm.
33 Cuối cùng, Thanh Phong đã xuất hiện ở nhà của Thẩm nương, cả Tiểu Nguyệt cũng theo cùng. - Vào đi! Vào đi!Thẩm nương liền sốt sắng từ trong nhà chạy ra mời hai người vào.
34 - Này, ngươi có nghe tin gì chưa?- Lại có tin gì mới sao? Thử nói ta nghe xem. - Nghe nói tam hoàng tử chết rồi. - Hả? Làm sao lại như vậy? Hắn tuổi còn trẻ, không nghe bệnh tật gì làm sao lại chết sớm như thế?- Nghe nói là bị ám sát chết.
35 Những ngày tháng yên ắng như thế tiếp tục trôi qua, cuộc tranh đấu giành ngai vị kia không ảnh hưởng nhiều tới chốn hẻo lánh, nghèo nàn này. Đôi khi, người ta chỉ bàn tán thế sự vào lúc rảnh rỗi.
36 Trên một con đường nhỏ vắng vẻ, cách xa đường lớn có một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy qua. Thấy mặt trời đã đứng bóng, nam nhân đánh xe ngựa mới cho ngựa dừng chân bên đường, hắn thì vào trong xe, nhỏ giọng hỏi:- Tiểu Nguyệt.
37 Trong hang đá dù có thể tránh được gió, được tuyết nhưng cũng không có thức ăn. Dù còn sót lại một số lương thực nhưng cũng không duy trì được bao lâu, sau một hai ngày, Thanh Phong quyết định mạo hiểm ra ngoài săn bắt.
38 - Chủ nhân, ngài đột nhiên ra đây làm gì chứ?Trên Tuyết sơn bổng truyền ra một giọng nói than vãn, có phần nũng nịu của một thiếu nữ. Thiếu nữ đó mặt y phục màu hồng, nổi bật cực kỳ so với khung cảnh xung quanh.
39 Xem như đã thảo luận xong, Hàn lão bắt đầu xem xét cơ thể của Tiểu Nguyệt. Xương cốt của nàng không phải là người thích hợp để học võ, Hàn lão chậc lưỡi, nhưng cũng không ý kiến gì.
40 Lần này, Tiểu Nguyệt đi xe ngựa một đường thẳng về kinh thành, thời gian nhanh hơn rất nhiều so với lần đi trước. Nàng khó hiểu hỏi Lãng Nguyệt:- Không cần trốn sao?Lãng Nguyệt dựa lưng vào vách xe, hai mắt nhắm tĩnh thần, hắn hiểu ý Tiểu Nguyệt muốn hỏi là gì nên thong dong đáp:- Không cần.