1 Xung quanh yên lặng như đã trải qua ngàn năm trong bóng đêm, bỗng nhiên có một chùm sáng lóa mắt tiến vào, Văn Mân chỉ cảm thấy hai mắt cô bị chùm sáng này chiếu đến phát đau.
2 Văn Mân biết cô bị ung thư dạ dày, phát hiện ra quá muộn nên không thể nào cứu chữa được. Cô cũng sớm chuẩn bị tâm lý rồi, sớm hay muộn gì cũng có ngày cô phải rời xa cõi đời này.
3 “Anh nói, vị Văn tiểu thư này là nghi phạm giết người?”“Đúng. ”“Động cơ giết người là gì?”“Tranh đoạt tình cảm. ”“…”Văn Mân mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên cạnh mình, nhưng những tiếng nói đó lại nhanh chóng nhỏ đi, hoặc là hai người đó đã đi ra.
4 Nữ cảnh sát đi rồi, nữ y tá vẫn không nói chuyện từ khi đến bắt đầu giúp đỡ cô đi giày vào. Bởi vì bệnh tình của Văn Mân cũng không tính là nghiêm trọng cho nên bệnh viện để cô tới phòng bệnh bình thường, cũng không chuẩn bị giường đẩy chuyên dụng hay xe lăn tới.
5 Bởi vì tiếng bạn trai được nữ y tá thốt ra mà sau khi nữ y tá đó rời đi, Văn Mân thất thần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu. Bạn trai! A, không cần sau này, mà ngay bây giờ cô đã có một người bạn trai, nhưng chính bởi vì người bạn trai này mà cô bị cảnh sát tình nghi thành phạm tội giết người.
6 “Luật sư Lỗ, tôi nhớ rằng tôi đâu có ủy thác để anh biện hộ cho tôi, lại càng không nhờ anh giúp tôi nộp tiền bảo lãnh, vậy anh là…?”Văn Mân nhìn vào danh thiếp sau đó bình ổn lại cảm xúc trong lòng, lúc này mới ngẩng đầu lên đối mặt với Lỗ Lâm hỏi một câu như vậy.
7 Văn Mân kinh ngạc phát hiện ra, người mà cô ngày đêm chờ đợi có thể cùng hắn một lần nữa quay lại, cùng hắn kết hôn 1 năm, chia lìa 10 năm nhưng tới hiện tại, cô vẫn không biết thân phận thực sự của hắn là gì, còn có hắn làm sao có năng lực trợ giúp cảnh sát phá án?“Văn tiểu thư, thân phận của Tiếu tiên sinh tôi không tiện tiết lộ với cô, sau này khi cô gặp Tiếu tiên sinh, cô không ngại có thể trực tiếp hỏi anh ấy.
8 “A, không đúng. ” Văn Mân bỗng nhớ tới một chuyện, sau đó ngồi bật dậy. Cô nhớ lúc cô được phán vô tội, cảnh sát đưa ra lí do rằng, thân phận thực sự của bị hại có kết luận mới, người bị hại thực ra không phải là người đã tranh chấp với cô ngày hôm đó.
9 Văn phòng cục trưởng cục công an thành phố A, bởi vì áp lực công việc mà cục trưởng Đỗ vẻ mặt nôn nóng không ngừng đi qua đi lại trong phòng. Đi được vài bước ông lại liếc mắt nhìn bản báo cáo rất dày ở trên bàn, sau khi liếc mắt xong ông lại bắt đầu đi, nhưng bước chân so với lúc trước lại nhanh hơn vài phần.
10 Văn Mân ở bệnh viện chờ đợi, đến hơn bảy giờ tối, ngoài cửa mới truyền đến tiếng động. Thời điểm cô nghe thấy tiếng động này liền vội vàng quýnh lên ngồi dậy khỏi giường bệnh, nghe thấy giọng nói xa xa đang dần tiến lại gần, cô đoán đó là giọng nói của mẹ mình.
11 “Ba mẹ, lần này có thể vượt qua được dễ dàng là do ba mẹ đã tìm được Tiếu tiên sinh giúp đỡ, anh ấy giúp con tìm một luật sự, sau đó đã hoàn tất thủ tục bảo lãnh rồi, con nghĩ hẳn sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa.
12 “À, mẹ, vì sao mẹ lại nghĩ tới việc tìm Tiếu Đồng tới giúp con, anh ấy là cảnh sát sao?” Văn Mân biết Tiếu Đồng không phải là cảnh sát nhưng vì muốn biết hắn với cảnh sát có quan hệ gì cho nên cô chỉ có thể hỏi như vậy.
13 Sau khi Văn ba ba và Văn mẹ rời khỏi, Văn Mân nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, trong lòng yên lặng nhớ kỹ một cái tên, Tiếu Đồng.
14 Văn Mân chỉ trải qua một cuộc tiểu phẫu cho nên chỉ cần ở bệnh viện vài ngày là được ra. Sau khi về đến nhà, cô cũng không vội vã đi tìm Tiếu Đồng, đương nhiên cũng không giống kiếp trước chạy đi tìm tên khốn kia ngả bài.
15 Văn mẹ đuổi Văn Mân ra khỏi thư phòng, nhìn thấy cô nằm trên giường rồi đến lúc chuẩn bị ra khỏi cửa bà mới nói sẽ cố gắng sắp xếp. Có được lời hứa hẹn này của Văn mẹ, Văn Mân cảm thấy cô đã thỏa mãn lắm rồi.
16 Bởi vì câu nói kia của Tiếu Đồng, trong thư phòng tồn tại một loại không khí khó tả. Tiếu Đồng mỉm cười, dùng phong thái nhẹ nhàng thoải mái nhìn cha con họ Văn mà Văn ba ba và Văn Mân lại xấu hổ không biết có nên mỉm cười đáp lại hắn hay không.
17 “Vấn đề này rất khó trả lời sao?”“…” Văn Mân thấy Tiếu Đồng lại tiếp tục hỏi thêm một câu về vấn đề này nữa, cô chỉ cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, đầu cũng càng ngày càng cúi thấp xuống, tâm trạng cô lúc này giống y như trẻ con làm sai chuyện mà bố mẹ lại cố tình vặn hỏi.
18 Nếu đổi thành người khác hết nói mình là heo là cún, Văn Mân đã sớm mắng ột trận nhưng hiện tại thì không giống, bởi vì người nói lại là Tiếu Đồng. Văn Mân biết Tiếu Đồng nói những lời này tuyệt đối không có ý tứ gì khác, chỉ đơn giản là hắn cảm thấy bộ dáng cô vừa rồi thật sự rất giống mấy con vật đó.
19 “Chú Văn bảo bồn bạc hà em trồng tốt lắm, bảo anh có thể tới hái một ít, quả nhiên là không tồi. ”Khi nói chuyện, Tiếu Đồng còn đặt lá bạc hà lên mũi sau đó nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng đáp lại.
20 “Em cảm thấy cứ như vậy định cho em tội danh này thật không thể nào tưởng tượng nổi?” Tiếu Đồng nhướn mi lên, nhìn thấy rõ ràng tia không cam lòng trong đôi mắt Văn Mân.