21 Ở trên bàn cơm rốt cuộc Văn Mân cũng biết nguyên nhân vì sao Tiếu Đồng xuất hiện ở nhà mình. Thì ra Văn ba ba và Văn mẹ ngày mai sẽ trở về Ả Rập rồi, công tác khảo cổ ở bên đó là do hai người chủ trì, trước đó cô xảy ra sự cố vì vậy hai người lo lắng cho cô nên bỏ qua hết thảy mọi việc.
22 Văn Mân hạ quyết tâm sẽ diễn y như thế. Thực ra trong lòng cô rất áy náy. Dù sao nếu cô làm như vậy, công tác của ba mẹ cô sẽ phải chậm trễ ít nhiều nhưng thực sự cô không nghĩ ra phương pháp thứ hai có thể cứu lấy hôn nhân của cô với Tiếu Đồng.
23 “Xin chào, tôi chính là người vừa mới nghe điện thoại. ”Giọng nói quen thuộc vang lên, thậm chí cô còn ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng chứng minh dự cảm của cô là thật.
24 Văn Mân xám xịt theo sau lưng Tiếu Đồng ra khỏi quán bar. Giờ phút này, cô thật sự chỉ muốn đâm đầu vào đâu đó chết luôn đi. Rõ ràng là một kịch bản rất tốt lại bị tên phục vụ quán bar thích xen vào việc người khác phá hỏng, còn nữa, Tiếu Đồng, hắn không ở phòng thí nghiệm, lại chạy đến nhà cô làm cái gì?“Lần sau có giả say thì nhớ vỗ hồng cả phần cổ và da mặt nữa nhé, giả say cũng giả không giống, chậc.
25 Bởi vì trong lòng Văn Mân tồn tại nghi vấn cho nên suốt dọc đường cô đều không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt dò xét Tiếu Đồng đang chuyên tâm lái xe.
26 Văn Mân thật vất vả mới thoát khỏi Văn mẹ vẫn đang không ngừng quan tâm, vừa vào phòng, cô liền thấy ngoài ban công đã được gột sạch bùn đất, thay vào đó là một chậu hoa bạc hà bằng nhựa.
27 Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức ở đầu giường mới reo lên tiếng thứ nhất, Văn Mân đã nhảy dựng khỏi giường rồi vội vàng chạy vào phòng tắm rửa mặt. Hôm qua cô đã đặt đồng hồ là bảy giờ, thực ra Tiếu Đồng hẹn hôm nay gặp, nhưng giờ giấc cụ thể thể nào đều không nói với cô, cô dậy sớm như vậy chủ yếu là tự mình ép mình.
28 Văn Mân đứng ở ngoài sở nghiên cứu, sững sờ nhìn cảnh vệ cầm súng đứng hai bên, cô lại cúi xuống kiếm tra thêm lần nữa đối chiếu địa chỉ viết trên giấy với địa chỉ nơi đây, là nơi này, đúng vậy mà, nhưng…Có thể là do Tiếu Đồng giúp cảnh sát khám nghiệm hài cốt các vụ án giết người nguy hiểm nhưng mà sở nghiên cứu này cũng đâu cần phải sử dụng hệ thống phòng bị cao như vậy chứ.
29 “Cho anh?”“Ách…ừ. ” Bởi vì đi vào bên trong sở nghiên cứu có rất nhiều bậc thang mà hôm nay Văn Mân lại đặc biệt ăn mặc thật đẹp để đến gặp Tiếu Đồng, giày cao gót dưới chân cô rất cao, lúc Tiếu Đồng hỏi, cô đang cúi đầu nhìn hai chân, nhất thời không hiểu được Tiếu Đồng ám chỉ cái gì, đến khi cô ngẩng đầu nhìn thấy hộp đồ ăn trong tay Tiếu Đồng mới đỏ mặt gật đầu.
30 “Chân giò hun khói?” Tiếu Đồng cắn một miếng sandwich bên trong lộ ra một miếng thịt hun khói, ấn đường hắn nhíu lại. “Anh không thích chân giò hun khói à?” Thời điểm hỏi câu này, lòng Văn Mân cũng căng thẳng, lo hắn không thích ăn mà đây lại là lần đầu tiên cô chuẩn bị bữa sáng cho hắn, vậy mà lại phạm vào điều kiêng kị, ấn tượng sau này nhất định sẽ rất kém.
31 Tiếu Đồng nhàn nhã ngồi trên ghế salon trong văn phòng, một tay quay vòng vòng chùm chìa khóa, một bên nhìn chằm chằm vào mẫu tiêu bản tảo silic, miệng còn khe khẽ hát thầm, “Tôi bỗng có một con lừa nhỏ, cho tới bây giờ cũng không dám cưỡi…”“Ui cha, vui vẻ như vậy sao, còn hát nữa cơ chứ?” Chung Phàm cầm ảnh chụp cục cảnh sát mới đưa tới đi vào văn phòng của Tiếu Đồng, vừa vào cửa liền chứng kiến khuôn mặt vui vẻ của ai đó cho nên không nhịn được trêu chọc một câu.
32 “Tiếu tiên sinh, xin hỏi một chút, lời bình này của cậu là có ý gì?” Chung Phàm chỉ vào một câu trong sách bị gạch chân bằng mực đỏ đến hai lần, hỏi Tiếu Đồng.
33 Tuy Văn Mân cảm thấy từ khi cô và Tiếu Đồng gặp lại nhau, cô vẫn luôn bị hắn nắm mũi kéo đi, điều này có vẻ thực uất ức nhưng chỉ bằng việc hắn chủ động tạo thêm cơ hội ở chung giữa hai người, cô vẫn cảm thấy may mắn.
34 Bởi vì phải thiết kế một thực đơn đầy đủ sắc hương vị, còn phải tuân thủ đầy đủ lượng dinh dưỡng cung cấp trong một ngày, cho nên sau khi Văn Mân hết bận bịu cũng đã đến mười giờ tối.
35 “Anh đứng lại đó cho tôi, không được tới gần tôi. ”Văn Mân lạnh nhạt khiến động tác của Tề Tuyền khựng lại nhưng sau đó hắn đã nhanh chóng thay đổi biểu cảm, dùng ánh mắt thâm tình mà thống khổ nhìn Văn Mân.
36 Văn Mân mở cửa liền gặp ngay Tiếu Đồng vẫn mặc nguyên bộ quần áo lúc sáng đang đứng bên ngoài, hiển nhiên là hắn vừa chạy thẳng từ sở nghiên cứu tới. Bởi vì gấp gáp cho nên lúc này Tiếu Đồng còn có chút thở dốc.
37 Văn Mân nhìn thấy Tề Tuyền lộ vẻ không chịu tử bỏ, trong lòng cô cũng cảm thấy kỳ quái. Kiếp trước hắn cũng không hề van cầu cô tha thứ mà vì sao kiếp này rốt cuộc có cái gì khiến hắn quấn quít lấy cô không buông đến thế.
38 Văn Mân nhìn Tề Tuyền mới vừa rồi còn quấn quýt không buông cô vậy mà chỉ cần Tiếu Đồng khéo léo nhẹ nhàng nói vài câu đã khiến hắn cắp đuôi chạy mất khiến cô lại có thêm những hiểu biết mới về người đàn ông bên cạnh mình.
39 “Em cũng đói à?” Tuy Tiếu Đồng không hề ngẩng đầu nhìn Văn Mân nhưng dường như hắn đối với biểu cảm trên mặt Văn Mân rõ như lòng bàn tay vậy. “Không, em chỉ quên nhắc anh, bát đũa anh đang dùng lúc nãy em ăn đã dùng qua rồi, anh có cần em lấy một bộ mới ra không?”“Không cần, anh cũng không chê em bẩn.
40 “Không, phòng khách không bẩn, ngày mai em thu dọn một chút là anh có thể lại đây ở được rồi, bây giờ cũng đã muộn, trên đường về anh nhớ lái xe cẩn thận.