61 Văn Mân chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn thấy đồ ăn trên đĩa của mình, khóe mắt bỗng thấy cay cay, cô lại hiểu lầm hắn rồi, qua một đời, cô lại một lần nữa hiểu lầm dụng tâm của hắn đối với mình, lại cảm thấy hắn trẻ con, cảm thấy hắn không phải đàn ông, cũng cảm thấy hắn không biết quan tâm, săn sóc.
62 Cũng không biết là mất bao lâu, Văn Mân mới dùng sức lấy tay chống đỡ đứng lên, cô lặng lẳng nhìn vẻ mặt của người đàn ông ở dưới thân mình đang ngây ngốc, bỗng “phốc” một tiếng nở nụ cười.
63 Bởi vì nụ hôn bất ngờ buổi sáng, sự bất hòa nho nhỏ giữa Văn Mân và Tiếu Đồng chưa kịp bùng phát thành ngọn lửa lớn đã biến mất không tung tích. Từ lời nói sáng nay của Phạm Thành, Văn Mân mới biết được mấy ngày nay Tiếu Đồng đều được nghỉ phép, vì thế cô quyết định “Phế vật lợi dụng*”, quyết bắt Tiếu Đồng làm lao động khổ sai.
64 “Đội trưởng, chúng ta cứ như vậy bỏ qua sao? Nếu giáo sư Tiếu không chịu hỗ trợ như đã nói, chúng ta ngay cả thân phận nạn nhân đều không tra ra được, vậy việc điều tra về sau tiến hành thế nào? Bên phía cục trưởng Đỗ và lãnh đạo thành phố chúng ta cũng không có cách nào để giải thích được.
65 Đi được nửa giờ, Tiếu Đồng nãy giờ vẫn đi ở phía trước bỗng nhiên ngừng lại. Bởi vì đêm qua trời mưa, công trường thì công khắp nơi đều là bùn đất, Văn Mân chỉ chăm chăm nhìn đường dưới chân mình nên không chý ý động tĩnh của Tiếu Đồng, lúc dừng lại, đầu cô liền bị va vào phía sau lưng hắn.
66 Văn Mân lúc đầu sợ hãi cơ hồ cả người đều dính chặt trên người Tiếu Đồng, làm cho Tiếu Đồng ngay cả bước đi cũng thấy khó khăn, nhưng hắn một lời phàn nàn cũng không có, kéo con búp bê khổng lồ vượt qua một đoạn đường lầy lội.
67 Lúc Văn Mân và Tiếu Đồng trở về từ công trường đã là giữa trưa rồi, Tiếu Đồng cũng không trực tiếp về nhà mà kêu Văn Mân đưa hắn đến phòng nghiên cứu.
68 Văn Mân ngoài miệng nói không hài lòng, nhưng vì câu nói kia của Tiếu Đồng, vẫn là lại xe chạy đến siêu thị, vốn là muốn đi đến chợ của nông dân, nhưng xem ra thời điểm này người ta đã sớm đóng cửa rồi, cho dù còn mấy cửa hàng còn mở, chỉ sợ đồ ăn cũng không còn tươi, như vậy không bằng đi siêu thị mua cho tiện.
69 Văn Mân không biết kiếp trước của Tiếu Đồng như thế nào, bởi vì cô không bao giờ quan tâm đến công việc và các mối quan hệ khác của hắn, cô chỉ biết là nhiều năm sau, hắn đã nhận được giải Nobel về Nhan chủng học, còn công việc ở trong nước như thế nào, cô cũng không biết đến, chỉ là nếu có thể dốc lòng nghiên cứu, đạt được thành tựu như vậy thì chắc hẳn cuộc sống và công việc đều mỹ mãn đi.
70 Văn Mân cắn đũa, ngẩng đầu nhìn trộm Tiếu Đồng vẫn tập trung vào ăn cơm, do dự một lát, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Cuộc nói chuyện với Phạm Thành lúc chiều, cô cận thận suy nghĩ, cũng cảm thấy cũng có chút đạo lý, nếu đúng như vậy, cô vẫn hi vọng Tiếu Đồng có thể hợp tác làm việc với cảnh sát, như vậy cả hai bên đều có lợi nhiều hơn là hại.
71 Văn Mân thấy Tiếu Đồng như vậy thật trẻ con, cắn chặt môi, cố gắng không để mình cười ra tiếng, đây sao có thể là giáo sư Tiếu mà mọi người đều kính sợ, quả thật chính là một anh bạn nhỏ.
72 Mãi đến ngày hôm sau theo Tiếu đồng đi đến đội cảnh sát, Văn Mân vẫn mãnh liệt có cảm giác bị lừa gạt. “Giáo sư Tiếu, Văn tiểu thư, rất vui được chào đón hai vị, tối qua nhận được điện thoại của Văn tiểu thư, lão Phạm ta vẫn thấp thỏm đến bây giờ, cuối cùng cũng mời được giáo sư Tiếu đại giá rồi, chỉ cần giáo sư Tiếu chịu ra tay hỗ trợ, tin tưởng vụ án này rất nhanh sẽ được phá.
73 “Giáo sư Tiếu, việc này không nên chậm trễ, không nói chuyện ngoài lề nữa, về vụ án kia lúc trước tôi cũng đã đề cập qua, không biết ngài có ý kiến gì không?”Phạm Thành mấy ngày nay đều bị cấp trên hỏi thăm tiến độ phá án đến điên rồi, cho nên lúc này cũng không làm bộ khách khí, vừa vào đên phòng làm việc, pha trà ngon mời Tiếu Đồng và Văn Mân xong liền mở lời nhắc tới vụ án.
74 Tiếu Đồng lạnh lùng nhìn Phạm Thành, nhìn đến Phạm Thành cả người đều không được tự nhiên, nhưng hắn vẫn ngậm miệng một chữ cũng đều không muốn nói. Hắn là đang trả thù Phạm Thành dám tự mình đi tìm Văn Mân, tên này khẳng định là đã nhìn ra tâm tư của hắn đối với nhóc con rồi, biết hắn cự tuyệt ai cũng không thể cự tuyệt nhóc con, cho nên mới tính kế ở sau lưng hắn.
75 Phạm Thành chân trước vừa mới đi, Tiếu Đồng cũng lập tức đứng dậy lôi kéo tay Văn Mân, chân sau rời khỏi đại đội cảnh sát, hơn nữa lần này, hắn không để cho Văn Mân lái xe, mà mình trực tiếp ngồi vào ghế lái.
76 Dọc theo đường về, Văn Mân đều nghe Tiếu Đồng lải nhải đủ thứ, cho đến khi vào tới bãi đỗ xe, cái miệng tra tấn Văn Mân muốn nổi điên rốt cuộc cũng chịu ngừng lại.
77 “Tiểu Mân, em nghe anh giải thích, anh thật sự không làm chuyện gì có lỗi với em, lần trước anh sỡ dĩ rời đi, chính là hy vọng có thể cho em đủ thời gian lấy lại bình tĩnh, anh nghĩ bằng tình cảm của chúng ta lâu như vậy, em nhất định sẽ tin tưởng anh.
78 Nhìn người đàn ông trước mặt giống như một thằng hề, chân mày Văn Mân nhíu càng chặt, kiếp trước tề Tuyền chưa từng vì vấn đề tiền bạc mà cầu xin mình, cho nên căn bản cô cũng không thấy được bộ dáng hắn làm trò xấu xa như vậy.
79 Văn Mân thấy Tiếu Đồng cười mờ ám từng chút từng chút xích lại gần mình, tay không tự chủ liền đưa lên che trước ngực. “Anh làm gì vậy? Đứng xa một chút nói chuyện đi, anh dựa vào gần như vậy tôi cảm thấy rất áp lực.
80 “Anh nhìn cái gì vậy?” Văn Mân bị nhìn cả người không được tự nhiên, sau khi lùi lại phía sau hai bước, lúc này mới cẩn thận nhìn Tiếu Đồng hỏi. “Không phải tôi đang nhìn, là tôi đang suy nghĩ, nơi tôi vừa mới sờ đến chính là thắt lưng của em, thắt lưng là điểm mẫn cảm của em sao?”Không đợi Văn Mân trả lời, Tiếu Đồng liền nói tiếp.