101 Văn Mân thật vất vả dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, thời điểm lê được thân thể đau nhức không chịu nổi đến phòng khách, đã thấy đám quần áo tán loạn của cô và Tiếu Đồng tối hôm qua đều bị thu dọn vào một góc ghế so pha, vừa vặn che được ấn ký màu đỏ.
102 Sau khi nhận được cú điện thoại từ Tiếu Đồng, ba mẹ anh rất nhanh đã từ Mỹ trở về, tuy rằng phần lớn thời gian đều sinh sống nước ngoài, nhưng cả nhà họ Tiếu đều không thay đổi quốc tịch, cho nên thủ tục đăng ký kết hôn cũng hết sức đơn giản.
103 "Giáo sư Tiếu, thật sự là anh sao!”Giọng nữ một lần nữa vang lên, cơ thể Văn Mân không khỏi lại cứng đờ. Vẫn luôn chú ý tới Văn Mân, Tiếu Đồng tự nhiên cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, anh không rõ vì sao mới vừa rồi tâm tình cô còn rất vui vẻ, xấu hổ làm nũng bỗng nhiên lại trở nên giống như là một con chim nhỏ hoảng sợ, chẳng lẽ là bởi vì…Tiếu Đồng cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của Văn Mân, lại ngẩng đầu nhìn người vừa tới ở trước mặt, mi tâm hơi nhíu lại.
104 “Tôi tên là Văn Mân. ” Cực lực khắc chế cảm xúc phức tạp trong lòng, Văn Mân cố gắng lịch sự trả lời câu hỏi của Khương Bạch San. “Đi thôi, ba mẹ còn ở nhà chờ chúng ta trở về đấy.
105 Lúc Văn Mân và Tiếu Đồng về đến nhà, bốn vị phụ huynh của hai nhà Văn gia và Tiếu gia đã đợi sẵn ở cửa nhìn họ mỉm cười, vừa vào cửa, bốn vị phụ huynh liền đoạt lấy giấy đăng ký kết hôn của họ xem thử.
106 Nghe Văn Mân dùng giọng điệu đáng thương nói ra những lời này, những ló lắng của Tiếu Đồng từ lúc lên xe tới giờ đã tan thành mây khói rồi, anh còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ này, cô thế này là vì chứng sợ hãi trước hôn nhân, là bởi vì từng bị phản bội, cho nên đối với hạnh phúc sắp có được sinh ra cảm giác sợ hãi.
107 “Nhóc con, Tiếu Đồng, vốn lần này mẹ và ba con trở về là nghỉ phép một tháng, nghĩ rằng một tháng hẳn là đủ để chuẩn bị cho hôn lễ của các con thật tốt rồi, nhưng vừa rồi ba mẹ nhận được điện thoại, dự án bên kia tạm thời xảy ra vài việc ngoài ý muốn, chúng ta lập tức phải trở về bên đó, cụ thể chừng nào thì có thể quay về đây, cũng chưa nói trước được, cho nên, muốn bàn bạc với các con một chút, chuyện hôn lễ phải làm thế nào bây giờ?”Từ đáy lòng mà nói, Văn Mân là con gái duy nhất của bà, bà tuyệt đối hy vọng có thể đích thân chuẩn bị hôn lễ cho con gái, nhưng tình huống hiện tại thay đổi, bà cũng không mong muốn khiến con gái mình phải kéo dài thời gian tổ chức hôn lễ, chờ bọn họ xử lý xong mọi việc.
108 “Ba mẹ, mọi người có việc cứ đi, con và Tiếu Đồng có thể tự mình lo liệu được rồi, thật ra, con vẫn không nói với mọi người, chúng con cảm thấy hôn lễ cũng không nhất thiết phải làm, rất phiền toái.
109 Cha mẹ hai bên đều có công việc cần xử lý khẩn cấp, chuyện hôn lễ mọi người cũng đạt tới thỏa thuận chung, cho nên cha mẹ hai nhà Văn Tiếu cũng không làm chậm trễ thời gian, vội vàng sửa sang lại hành lý rồi tới sân bay.
110 Tiếu Đồng đang tưởng tượng về vấn đề vận động hết sức tuyệt vời này cuối cùng cũng không phải chờ đợi lâu nữa, nhưng anh và Văn Mân còn chưa về tới nhà, liền nhận được một cuộc điện thoại từ nước Mỹ gọi tới.
111 Tìm hiểu sơ qua tình hình sự viêc xong, lúc này Tiếu Đồng mới nghiêng người nhìn Văn Mân nãy giờ vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh anh. “Anh đi rồi, em ở nhà một mình phải chú ý an toàn biết chưa, nếu có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh, hoặc là tìm cục trưởng Đỗ, anh sẽ giao phó bọn họ bảo vệ em.
112 Biết được nghề nghiệp của chồng Khương Bạch San, trong đầu Văn Mân chợt hiện lên một cái ý niệm, nhưng ý niệm ấy chỉ chợt lóe qua rồi rất nhanh biến mất, cô căn bản không kịp lưu lại chút việc nhỏ ấy.
113
114 Sau khi tán gẫu vài câu nữa, Văn Mân kết thúc cuộc điện thoại với Khương Bạch San, cũng đáp ứng cô ấy khi nào Tiếu Đồng về sẽ lập tức gọi điện báo cho cô ấy.
115 Không có Tiếu Đồng bên cạnh một tuần, Văn Mân cảm thấy làm việc gì cũng không hứng thú, rõ ràng lúc đầu là cô muốn mình nhất định phải có sự nghiệp riêng, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đi theo Tiếu Đồng làm vài vụ án, cô lại đem cái ý định đó quẳng ra sau đầu, đã quen với việc luôn có người bên cạnh, bỗng nhiên người ấy lại đi mất, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy trống trải.
116 Trên vai đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy từ phí sau khiến Văn Mân cả kinh, nhưng ngay lập tức cô lại ngửi thấy hương vị bạc hà hết sức quen thuộc.
117 Văn Mân nhìn thấy trên mặt Tiếu Đồng rõ ràng biểu hiện bốn chữ “Anh không biết” (我不认识) to đùng, trong lòng đối với đoạn hôn nhân của anh và Khương Bạch San năm đó càng thêm hoài nghi.
118 Văn Mân nhắm mắt duỗi thân thể đang có chút đau nhức, đúng là cửu biệt thắng tân hôn, đêm qua thật đúng là quá cuồng nhiệt rồi. Giờ này cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không có chỗ nào thoải mái.
119 Sau khi tắm rửa, ăn xong bữa sáng đã là chín giờ hơn rồi. Tối qua, sau khi nói với Tiếu Đồng chuyện Khương Bạch San tìm anh nhờ hỗ trợ, mặc dù biết rõ Tiếu Đồng cũng không thể nào sẵn lòng vội vã đi giúp ngay, nhưng xuất phát từ ý nghĩ muốn tiếp cận Khương Bạch San gần hơn một chút để tìm hiểu mục đích thật sự đằng sau mọi chuyện ở kiếp trước, cô vẫn cố hết sức thuyết phục Tiếu Đồng đáp ứng.
120 Bởi vì vụ án của Phó Thiên Húc bên kia tương đối khẩn cấp, cho nên Văn Mân và Khương Bạch San cũng không lãng phí thời gian, sau khi hẹn xong địa điểm gặp mặt liền cúp điện thoại.