141 “Sao vậy? Lại gặp ác mộng? Cô bé ngốc, chỉ là mơ thôi, không phải là thật. ” Tiếu Đồng bật cười đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Văn Mân, muốn trấn an tâm tình kích động của cô lúc này.
142 Buổi tối gọi cơm ở bên ngoài, thật ra Tiếu Đồng rất muốn cống hiến bản thân, vì Văn Mân mà tự tay chuẩn bị bữa cơm tình yêu. Nhưng Văn Mân hôm nay ngủ dậy đặc biệt mệt mỏi, tới bây giờ huyệt thái dương vẫn còn giật giật, rất sợ Tiếu Đồng đem phòng bếp làm cho loạn lên nên sống chết không đồng ý.
143
144 Văn Mân làm theo đề nghị của Tiếu Đồng, khéo léo từ chối lời mời của nhà xuất bản với lý do là blog của cô hiện giờ còn chưa được hoàn thiện nên cô muốn có thời gian hoàn thiện thêm chút nữa, tạm thời chưa suy tính đến việc xuất bản.
145 Văn Mân ngồi vào chiếc ghế cao dựa vào quầy bar, tay trái chậm rãi xoa bóp dạ dày của mình, đầu óc cũng ngưng trệ. Sau đó, thân thể cô đột nhiên chấn động mạnh, cúi đầu nhìn lại chiếc bụng của mình, vẻ mặt kinh ngạc như là không thể tưởng tượng nổi.
146 Văn Mân càng nghĩ lại càng rối rắm, không biết là do thân thể vốn không thoải mái hay vì áp lực trong lòng quá lớn làm cho thân thể không thoải mái, cơn buồn nôn vừa mới cố gắng ép xuống bây giờ lại bắt đầu rục rịch.
147 Vội vã chạy tới ngồi vào trong xe, lại nhìn thấy hai bàn tay đều trống không, Tiếu Đồng nhíu chặt chân mày, hơi do dự một chút rồi lần nữa xuống xe, chạy ra cổng của Sở nghiên cứu chặn lại một chiếc taxi.
148 Tới cửa nhà, Tiếu Đồng cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hít thở sâu vài cái, tiếp tục kiểm tra lại mọi thứ lần nữa thấy không có vấn đề gì mới lấy chìa khóa mở cửa ra.
149
150 Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Văn mẹ, Tiếu Đồng cầm chìa khóa lên định chạy ra ngoài mua que thử thai, nhưng Văn Mân nói gì cũng không chịu tách rời anh, cứ đứng vậy lắc lắc cánh tay anh, gì cũng không nói nhưng vẻ mặt trông rất đáng thương.
151 Tời nhà thuốc, Tiếu Đồng dẫn Văn Mân đi đến bảng chỉ dẫn đặt bên trong nhà thuốc. Hai người nhanh chóng tìm được quầy hàng chuyên bán que thử thai. Đường đường một người đàn ông cao lớn, đứng ở quầy chuyên bán que thử thai, cúi đầu chọn lựa từng cái, một bên chọn một bên đọc kỹ mục giới thiệu thành phần ghi trên bao bì đóng gói, thỉnh thoảng lại nhíu mày rồi lại khẽ gật đầu một cái.
152 Về đến nhà, Văn Mân cầm theo túi đồ vừa mua được đi thẳng vào phòng tắm. Mặc dù quan hệ của cô và Tiếu Đồng đúng là rất thân mật, cái gì nên thấy không nên thấy cũng đều thấy rồi, nhưng cô tuyệt đối không muốn để anh chứng kiến cảnh tưởng xấu hổ này.
153
154 Văn Mân cùng Tiếu Đồng còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác một mình thì liên tiếp nhận được điện thoại của cha mẹ hai bên. Hóa ra là Văn mẹ sau khi đề nghị con gái sử dụng que thử thai, mặc dù cố gắng nhẫn nại không sốt ruột gọi điện lại hỏi kết quả, sợ lỡ như không phải mang thai lại khiến cho hai đứa trẻ bị áp lực, nhưng để bà giấu kín chuyện này trong lòng một mình lại cảm thấy rất khó chịu.
155 Sau khi Tiếu Đồng giải thích cặn kẽ và hết lời cam đoan tuyệt đối không có vấn đề gì, Văn Mân cuối cùng mới chấp nhận đi đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện một lần.
156
157 Nhìn thấy người bán hàng cười híp mắt giúp bọn họ khiêng ba giỏ cua đồng đầy ắp bỏ vào cốp xe, khóe miệng Tiếu Đồng đột nhiên cứng ngắc. “Nhóc, nhiều cua như vậy, anh làm sao ăn hết được? Ăn nhiều cua quá đối với cơ thể cũng không tốt.
158 Tiếu Đồng nhếch miệng nhìn Văn Mân lúc này đang cười đến nỗi phát run, nghiến răng, cẩn thận tìm kiếm điểm nào có thể hạ miệng cắn xuống một phát để đòi lại một chút lợi tức vì mới bị chiếm hết tiện nghi.
159 Tiếu Đồng nghi hoặc nhìn Văn Mân đem tất cả cua đồng chín từ trong lồng hấp đặt vớt ra để nguội rồi cho vào một chiếc hộp lớn không biết mới lấy từ đâu ra.
160 Trước giờ, biểu hiện của Tiếu Tiếu Đồng lúc nào cũng luôn bình thản, anh rất ít khi lộ ra vẻ mặt tức giận. Cho nên, lần này nhìn thấy nét mặt không vui của anh, Văn Mân vẫn cảm thấy có chút e sợ.