161
162 Món tương cua này muốn làm quả thực không cần kỹ năng đặc biệt gì, cái khó chính là tốn khá nhiều thời gian, nhiều công đoạn và nguyên liệu nấu ăn cũng khá đắt đỏ.
163 Ba mẹ Văn Mân nói là sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc để về nước nhưng lúc về đến thì Văn Mân đã mang thai ở tháng thứ ba rồi. Trong hai tháng đầu, Tiếu Đồng đều xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc hai mẹ con, mặc kệ người ở Sở nghiên cứu nhiều lần gọi điện thoại tới nhà tìm, anh vẫn một mực từ chối không đi.
164 Tiếu Đồng chưa bao giờ ngờ tới, có một ngày anh sẽ cảm thấy hối hận vì đã để Văn mẹ trở về chăm sóc Văn Mân như vậy. Muốn anh ở nhà chăm sóc Văn Mân cho đến lúc sinh đẻ la chuyện không thể, cho nên lúc Văn mẹ nói sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc để trở về chăm sóc con gái, anh cảm thấy rất yên tâm.
165 Nhìn bóng dáng Văn mẹ biến mất hoàn toàn ở cửa, ba Văn mới đứng dậy, đưa tay vuốt vuốt vạt áo của mình, lúc ngẩng đầu lên nét mặt ông vẫn hờ hững như cũ, nhìn về phía Văn Mân cùng Tiếu Đồng liếc mắt một cái, ý bảo hai vợ chồng theo đến thư phòng.
166
167 Nhìn 55thấy vẻ 4dmặt Văn 3Mân không 1ngừng biến 3hóa, trong 76lòng anh echỉ biết 25thở dài fmột hơi. 4 © DiendanLeQuyDon Chẳng trách 3fmẹ vợ 34anh lo lắng 84đủ điều aenhư vậy, bhóa ra bà efđã từng 6trải qua 66chuyện đó.
168 Lúc Văn Mân nhận được điện thoại của Khương Bạch San thì bụng cô đã lộ ra rồi. Hôm đó, cô cùng Văn mẹ vừa đi làm kiểm tra thai kỳ trở về nhà, mới bước tới cửa đã nghe được tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.
169 “Bị phán tử hình rồi cũng đâu dễ dàng như vậy? Thiên Húc không muốn để tôi đi làm thử nghiệm vấn đề này. Mặc dù anh ấy không nói ra nhưng tôi biết, anh ấy là sợ tôi thất vọng.
170 Bởi vì trong lòng Văn Mân có tâm sự nên buổi cơm tối cũng ăn rất ít. Tiếu Đồng vốn là người rất tỉ mỉ, hiện tại Văn Mân lại đang mang thai, cho nên anh càng để tâm đến nhất cử nhất động của cô.
171 Đả tự: Tiếu Đồng nói năng càng thận trọng, Văn Mân càng bứt rứt khó chịu trong lòng. Bởi vì trong lòng có tâm sự nên tự nhiên cũng hiện hết cả lên mặt, thậm chí không có chút ý định muốn che giấu.
172 Đả tự: Không lấy được đáp án từ Tiếu Đồng, Văn Mân đành phải tìm cách khác, tìm thời gian hẹn Khương Bạch San ra ngoài. Hienj tại bụng cô đã lớn hơn nhiều, không tiện ra ngoài nhưng hẹn người ta đến nhà cũng không khó khăn gì.
173 Đả tự: Khương Bạch San vừa nghĩ tới chuyện này, vẻ măt cũng trở nên khác thường. Không nhìn thấy giáo sư Tiếu ở Sở nghiên cứu, mà vừa rồi theo như ý tứ trong lời nói của Văn mẹ thì tình huống ở chung của hai người này gần đây có chút là lạ.
174 Đả tự: Bị gán vào một vụ Ô Long* nhưng tâm trạng của Văn Mân lại tốt hơn trước rất nhiều. Thảo nào tất cả mọi người đều muốn làm bạn với những người có tính cách vui vẻ lạc quan, lâu dần cũng sẽ trở thành một người lạc quan như vậy.
175 Đả tự: Trong lúc lo lắng cho sự an nguy của Phó Thiên Húc, trong lòng Văn Mân đồng thời cũng nhớ đến một chuyện khác, đó là đứa trẻ được Tiếu Đồng nuôi dưỡng suốt mười năm.
176 Đả tự: Khương Bạch San ngồi trên bồn cầu ở phòng vệ sinh, nhìn thấy hai vạch đỏ rực hiện lên ở que thử trong tay, cô cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng.
177 Đả tự: Cuối cùng Văn Mân vẫn không biết rõ phản ứng của Phó Thiên Húc sau khi biết được tin tức như thế nào, bởi vì lúc đó Khương Bạch San gọi điện cho anh ta vẫn như cũ không có người bắt máy.
178 Đả tự: “Nhóc, tình cảm giữa người với nhau chính là do ở chung lâu ngày mà bồi đắp nên. Mẹ và ba con vốn không có nhiều thời gian nhìn con lớn lên, trong lòng con có việc gì cũng không muốn nói với ba mẹ, chúng ta có thể hiểu được.
179 Đả tự: “Nhóc, mẹ chỉ hỏi con một câu,” Văn mẹ tạm dừng một chút, đợi đến khi Văn Mân ngẩng đầu nhìn bà mới tiếp tục nói: “Con ở đây một mình sợ hãi, lo lắng như vậy, những điều con sợ hãi sẽ không xảy ra sao? Con lo lắng đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ có thể chứng tỏ đứa bé đang được an toàn rồi.
180 Đả tự: “Tiếu Đồng, sao con lại đứng ở chỗ này?”Ngay lúc Văn Mân và Văn mẹ đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, giọng nói của ba Văn đột nhiên truyền tới. Văn Mân lập tức ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Tiếu Đồng đứng ngay cửa chính, lại quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, cũng không biết hai người họ đã đứng đó tự bao giờ, nghe được bao nhiêu trong số những lời hai mẹ con vừa nói.