41 Khi nghe được tin Tiểu Nguyệt đã trở lại, Hoàn lão lập tức liền chạy đến đại sảnh. Từ xa lão đã luôn miệng gọi:- Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt!Hoàn lão xô đẩy những người đang chắn đường lão qua một bên, chạy tới bên Tiểu Nguyệt, xúc động nói:- Tiểu Nguyệt.
42 Trở lại Tuyết Sơn cốc, Tiểu Nguyệt cứ như một người vô hồn, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không để ý. Đột nhiên đi một chuyến về, công lực Tiểu Nguyệt lại tăng lên gấp bội, còn tâm trí lại trở nên mơ hồ Hàn lão rất muốn biết nguyên do nhưng làm mọi cách Lãng Nguyệt cũng không chịu mở miệng.
43 - Thúc thúc, người có muốn ăn kẹo không?Noãn Noãn đưa một que kẹo cho Thanh Phong, tươi cười mời hắn. Thanh Phong đang trong suy tư bị gọi dậy, sắc mặt càng khó coi, nhìn nụ cười của Noãn Noãn liền chấn tỉnh lại.
44 Trần Duy Cẩn dở khóc dở cười nhìn mảnh ngọc bội mà Thanh Y mang về. - Nàng ta đem cầm lấy mười lượng?Đây chính là mảnh ngọc tuỳ thân của hắn đó, có thể dùng để điều động tiền trong tiền trang.
45 Hôm sau, Noãn Noãn dẫn Tiểu Nguyệt đi dạo phố, vừa ra khỏi cửa khách điếm đã nhìn thấy Thanh Phong. - Phong thúc thúc. Thanh Phong gật đầu xem như đáp lời Noãn Noãn.
46 Đến khi mọi người tìm đến thì hàn khí xung quanh Tiểu Nguyệt đã dày đặc đến mức không ai dám tiến lại. - Tiểu Nguyệt…- Tiểu Nguyệt…Những lời kêu gào bên ngoài không hề lọt vào trong tai nàng.
47 - Vong tình…Trần Duy Cẩn biến sắc. Lại tiếp tục rặng hỏi:- Ngươi có thuốc giải không?- Không có thuốc giải. Nói rồi, Lãng Nguyệt quay lưng ra khỏi phòng.
48 Giọng của Lãng Nguyệt đều đều vang lên:- Đó không chỉ là một phần bản tính của nàng mà còn là một loại bệnh. Từ nhỏ, nàng bị bỏ rơi, không được tiếp xúc với người khác đã hình thành nên một thế giới, mà thế giới đó chỉ có mình nàng.
49 Đến khi Trần Duy Cẩn về phòng mới phát hiện ra chiếc áo choàng hắn khoác cho Tiểu Nguyệt nằm ở dưới đất, còn có cả một ngụm máu bằng băng đang tan ra.
50 qua mặt, quay lại chỉ trích hắn. Không dừng ở đó, Lăng thiếu chủ còn muốn diệt cỏ tận gốc, làm hại hắn bị đuổi giết khắp nơi. Đêm hôm đó, hắn bị thương nặng, chạy trốn vào trong một biệt viện.
51 Hắn gọi là Thanh Phong. Lúc nhỏ, hắn may mắn được lão tướng quân cứu nên mới sống được đến bây giờ. Trong thâm tâm, hắn tôn sùng lão tướng quân, vì để trả ơn cho ông, hắn quyết định sẽ tận trung với con của ông là Trần Duy Cẩn.
52 Ta gọi là Nam Thiên Thần, thân phận là tứ hoàng tử Nam Quốc. Cuộc sống của ta trước giờ chưa từng dễ chịu, từ lúc hiểu chuyện lúc nào cũng phải hành sự dè chừng, lúc nào cũng phải cẩn thận bị ám sát, độc hại.
53 Ta là tỳ nữ thân cận của vương gia. Năm xưa, cùng với Thanh Phong và Thanh Y, ta được ban tên gọi Thanh Ca. Trước kia, ta đã từng có một suy nghĩ: có thể, sau khi vương gia lập phi, sẽ trở thành một vị thiếp của ngài và cũng nghĩ rằng đó là số phận của mình.