1 Ngày hè nắng chói chang. Sau giữa trưa, Quan Tử Tề bảo trì xong chiếc xe cuối cùng, kiểm tra một lần, xác nhận không còn vấn đề, từ sàn ô tô chui ra, rửa sạch hai tay dính đầy dầuđen, trước khi đi nhắn với nhân viên: “Buổi tối tôi không trở lại, tan tầm các bạn nhớ nhận giúp tôi cửa sắt vừa đặt hàng.
2 Sau đó, Quan Tử Tề thông qua anh ba, trả chìa khóa xe lại. Ngày vẫn như cũ, trên cơ bản cũng không có nhiều liên quan, theo mức độ bọn họ ghét nhau, từ xa xa nhìn thấy người kia trên đường thì sẽ theo đường vòng mà đi, đương nhiên không có cơ hội tiếp xúc, trừ phi lúc Quan gia họp gia đình, toàn bộ Quan gia từ cao xuống thấp đã coi cô là cô dâu tương lai của Quan gia, có cô ở nhà là chuyện tất nhiên.
3 Nam nữ chia tay, nên dùng tư thái gì đối mặt với người kia? Tào Phẩm Tiệp không biết, cô chỉ biết là, trừ lúc ban đầu biết được anh ta gạt cô, thời điểm ấy có thêm một “cô” (chỉ Tào Phẩm Tiệp) khác, từng phẫn nộ, chỉ trích, sau đó lạnh lùng quay người bỏ đi.
4 Mười một giờ đêm. Phía sau khung cửa sắt của tiệm sửa xe, lộ ra mấy ngọn đèn mờ tối. “A a a! Đau, đau đau – anh cả, xuống tay nhẹ chút. ” Một tiếng khóc giết heo không đền mạng chói lói bên tai.
5 Nhìn tới nhìn lui thiệp mời trong tay, nhịn không được lại thở dài một hơi. Đây là thiệp mời họp mặt của bạn học phổ thông, cô đã nhìn trọn một buổi tối, cũng ai oán cả một đêm.
6 Dù Tào Phẩm Tiệp nghĩ đến nứt đầu, cũng không đoán ra anh lại dẫn cô đi câu cá! Là câu cá thật, cầm cần câu dài, phía dưới có mồi câu. Nếu anh dẫn cô đi xem bóng rổ hay chọi trâu, chơi bi da, hay đi đua xe, thậm chí là cá độ, cô cũng không ngoài ý muốn, hơn nữa còn để ý chuẩn bị, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, anh đưa cô đi câu cá!Có lầm hay không? Đây là một gã đàn ông nghe nói có một thời tuổi trẻ hoang đường, hút thuốc, trốn học cái gì cũng từng, sức mạnh lấy một địch mười, uy phong lẫm lẫm, hơn nữa khiến Tiểu Cố và A Quốc sùng bái rối tinh rối mù, vừa đẹp vừa lạnh đến không giống người sao? Hình tượng văn tĩnh tao nhã như vậy hình như không thích hợp với anh, ok?!“Ngậm miệng em lại.
7 Quan Tử Tề có tâm sự. Người bên gối tỏ ra kỳ lạ mấy ngày, cuối cùng cô phát hiện. Cái miệng anh, không phải rảnh rang thì khinh bỉ nhạo báng cô, bây giờ lại đăm chiêu nhìn cô, như đang chần chờ cái gì, có khi cả đêm không nói một câu.
8 Cô sợ hãi!Làm sao có thể? Anh làm sao có thể thực sự nói câu đó?Tuy rằng giọng nhẹ đến mức không thể nghe thấy, nếu không để ý sẽ biến mất trong không khí, nhưng cô chắc chắn mình thực sự đã nghe.
9 Không khí -- rất an tĩnh, đã an tĩnh đến trạng thái quỷ dị. Chịu không nổi khoảng không gian buồn đến mức hít thở không thông, A Quốc đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc: “Vậy – Chị dâu --”Một ánh mắt lạnh lùng đảo đến, Tiểu Cố vội vàng nhảy ra giải cứu huynh đệ, khuỷu tay âm thầm huých một cái, hạ giọng.