1 Tháng ba chính là tiết xuân, trời đã ấm lại. Thời tiết mấy ngày liền rất dễ chịu, trời xanh không mây. Bên trong thành, đường phố cũng không náo nhiệt, đám phụ nữ ngồi một chỗ phơi nắng làm việc, thỉnh thoảng có người bán hàng rong đi qua, kéo theo mấy đứa nhỏ léo nhéo chạy ở phía sau.
2 Trở lại sơn trại, thủ lĩnh Trương Tín đang ngồi trên ghế chủ tọa giữa sảnh đường. Trương Tín chiều cao chưa đủ năm thước, thân hình to con, Cảnh Nhị đã sớm bỏ khăn che mặt, rối rít tiến lên ôm quyền hành lễ, miệng nói "Huynh trưởng".
3 "Ý tứ Thất đệ là muốn đi Ký Châu sao?" Giữa Nghị Sự Đường, Trương Tín nghe Thiệu Chẩn nói xong, lông mày nhăn tít, mắt đảo lòng vòng. "Chính thế. " Thiệu Chẩn hướng Trương Tín nói, vẻ mặt khẩn thiết, " Dì dượng tiểu đệ tuổi tác đã cao, biểu muội rời nhà đã lâu, không đành lòng làm trưởng bối đau lòng, đặc biệt xin rời núi, hộ tống biểu muội trở về Ký Châu.
4 Ninh nhi chỉ cảm thấy nhịp tim chưa từng đập nhanh như vậy, nàng vội vã đem màn xe vén lên. Bên ngoài xe, Thiệu Chẩn, áo nhuộm máu một khoảng lớn, đang khom lưng kéo cái gì, tiếp theo, nàng nhìn thấy trên mặt đất một người đang nằm máu dầm dề.
5 Thiệu Chẩn ở trong khách điếm dàn xếp xong, muốn đi ngủ một giấc, không ngờ, nằm ở trên giường xoay đi xoay lại vẫn không ngủ được. Hắn trở dậy, muốn đi tắm, lúc cởi quần áo, chợt thấy một tờ giấy rơi từ trong vạt áo ra.
6 Tào Mậu nhìn thấy Thiệu Chẩn mang theo một cô gái trở lại, thì rất kinh ngạc. Mà khi hắn nhìn rõ xiêm áo cô dâu trên người Ninh nhi, liền quay sang nhìn Thiệu Chẩn với ánh mắt gian xảo.
7 Cho đến lúc xe ngựa cách xa bến phà một dặm, Ninh nhi mới cảm giác được trái tim yên tĩnh trở lại. Nàng vén màn che trước xe lên, nhìn xung quanh một chút, rồi chui ra ngoài.
8 Gian phòng cuối cùng, không chỉ nằm ở vị trí hẻo lánh mà còn không rộng rãi. Ninh nhi đứng ở cửa nhìn vào, bên trong chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và một chiếc bình phong đơn sơ.
9 Thiệu Chẩn không nói sai. Vào thành Lương Châu, đúng giữa trưa, Ninh nhi nhìn qua rèm xe thấy dòng người xe ngựa qua lại không dứt. Ninh nhi cảm thấy nơi này mặc dù so ra thua kém Thành Đô, nhưng cũng là thành trấn phồn hoa đứng thứ hai, không khỏi có chút hưng phấn.
10 Ninh nhi không phải lần đầu tiên bị cướp. Nói đến buồn cười, trong một tháng nàng bị cướp hai lần, nếu theo sách trinh nữ, nói không chừng nàng nên tự sát rồi.
11 "Ngươi muốn thế nào?" Thiệu Chẩn trầm mặc chốc lát, hỏi. Ngũ công tử, thành khẩn nói: "Không thế nào, chỉ muốn mời Trí chi về Trường Phong đường. ""Nếu ta không muốn thì sao?" Thiệu Chẩn lạnh nhạt nói.
12 Trạch viện của Dương Tứ gia có hai phần cạnh nhau; kỹ quán một bên, nhà riêng của Dương tứ nương một bên, có cửa nhỏ thông nhau. Trong nhà, Dương Tứ Nương ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn hai người bên dưới.
13 Thiệu Chẩn nhìn người nọ, mặt đen lại. Ninh nhi đứng một bên, nhìn người đó một chút, lại nhìn Thiệu Chẩn một chút, không dám lên tiếng. "Ngươi sao lại ở đây.
14 "Ta mười hai tuổi đi Trường An, lúc trước đã nói với ngươi rồi, tộc thúc của ta không thích ta. " Thiệu Chẩn nói: "Lúc mười ba tuổi, ta không muốn ở đó nữa, lấy cớ hồi Thành Đô tế bái tổ phụ, rời đi.
15 Xuân hạ giao mùa, thời tiết có nhiều thay đổi. Mới lên đường không lâu, chân trời liền nổi lên mấy tầng mây đen, sấm chớp ầm ì. "Trời muốn mưa sao?" Ninh nhi nói.
16 "Ngươi không phải đang đau bụng sao?" Thiệu Chẩn hỏi. "Không sao. " Ninh nhi ngồi dậy, nói: " cũng không phải tuyệt chứng gì. "Thiệu Chẩn thấy nàng kiên trì, cũng không nhiều lời, buông bát xuống, lấy cái đệm đặt ở phía sau nàng.
17 Trong nháy mắt, cả phòng yên lặng như tờ. "Tây Vực?" Một hồi lâu, Ninh nhi cúi đầu lặp lại, âm thanh có chút run rẩy. Tiêu Vân Khanh gật đầu, lấy ra một tờ giấy, đưa cho nàng: "Đây là ta chép lại ở quan nha, ngươi xem một chút.
18 "Công tử, " tiếng Lương Tuấn từ ngoài cửa truyền đến, "Đã đến giờ, có rời bến không?"Ngũ công tử nhìn lên bờ, người kéo thuyền đã tới. "Có gì khác thường không?" Hắn hỏi.
19 "Thiệu Chẩn cướp thương thuyền, làm tổn thương người, đoạt tài vật của ta, Tam huynh còn muốn bao che sao?" Ngũ công tử lạnh lùng nói. Tiêu Vân Khanh cười nhạt: "Trí Chi chỉ thu hồi vật của hắn, sao lại nói là cướp đoạt? Ngũ lang muốn Trí Chi quay trở về Trường Phong đường, ngươi mến tài hắn, ta cũng hiểu.
20 Ninh nhi lúc ở Thương châu, đã học Lang trung cách đổi thuốc băng bó. Rời khỏi Thương châu, nàng liền liền thuận nước đẩy thuyền nhận lấy việc đổi thuốc cho Thiệu Chẩn.