1
Thành phố Hải Vân, trời đã khuya.
Hôm nay là tiệc đóng máy của công ty về bộ phim cổ trang huyền huyễn mới nhất “Bộ Bộ Sinh Liên”, vì bộ phim này cùng với diễn viên nam chính Giang Văn Thăng mà nói công ty đã dốc hết tâm huyết, Lục Diệp cố ý từ nước Mỹ trở về, chính là vì cho vị hôn phu một sự ngạc nhiên.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng vang lên âm nhạc trợ hứng, đôi nam nữ trên giường nam nữ đang trong lửa nóng triền miên, không cảm giác được người ngoài cửa.
3
Lục Diệp ngồi ở thính phòng, xem màn vô cùng náo nhiệt này, không tiếng động mà cười lạnh.
Tuy rằng video chỉ truyền phát tin vài giây sau thì bị cắt đứt, nhưng toàn bộ hội trường đã sôi trào, thậm chí có phóng viên không màng bảo an ngăn trở, có ý đồ tiến lên phỏng vấn Lục Lăng Tuyết cùng Giang Văn Thăng.
4
Biển lửa có thể phá tan cửa sắt bất kỳ lúc nào, cắn nuốt hết thảy, sinh tử trước mặt, Lục Diệp không có thời gian do dự.
“Tiểu tử, nghe cô nói đây, cửa ra ở phía trước, mau chạy ra đó, chạy ra là có thể nhìn thấy ngươi ba mẹ của nhóc, nhanh!”
Bánh bao nhỏ từ trên mặt đất bò dậy, lại không có chạy, mà là dùng sức lôi kéo cô, một bên lôi kéo một bên phát ra tiếng kêu “Ô ô”, con ngươi đen nhánh giống như con thú nhỏ chấn kinh, chớp động nước mắt, khiến người đau lòng.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn quả thực không tin được, Hựu Hựu nhỏ như vậy lại cư nhiên từ đám cháy chạy ra, lại còn không tổn hao sợi long nào!
Chiến Đình Kiêu gắt gao mà ôm con trai, tựa như buông ra một chút, Hựu Hựu sẽ lại biến mất lần nữa, hắn ôm con trai rời khỏi đám cháy, Hựu Hựu lại gấp đến độ ở trong lòng ngực hắn vùng vẫy lung tung, trong cổ họng phát ra âm thanh như gào rống, tay nhỏ chỉ vào lối thoát hiểm kia, ánh mắt vội vàng mà nôn nóng bất an.
6 Cô cẩn thận mà ngắm nghía bánh bao nhỏ, càng nhìn càng thích, nhịn không được vươn tay muốn sờ sờ khuôn mặt nhỏ non mịn của đứa nhỏ, lại sợ nó bừng tỉnh, nên thu trở về.
7
Chiến Vân Kỳ vẻ mặt ngu người, đầu óc có chút khó hiểu, “Tiểu thúc, ý chú là sao? Không phải muốn cho nha đầu này lấy thân báo đáp chứ?”
Có quỷ mới tin, chú của hắn gần ba mươi năm cũng chưa coi trọng qua một cô gái nào, lúc này mới thấy lần đầu tiên muốn lấy người ta, giỡn gì vậy trời.
8
Trải qua buổi tối hôm qua kinh tâm động phách, tiểu thúc còn có thể đem con trai ruột giao cho mình, Chiến Vân Kỳ quả thực kích động đến thiếu chút nữa khóc, vỗ ngực bảo đảm, “Yên tâm đi, con thề lúc này nhất định trông chừng cẩn thận Hựu Hựu, nếu xảy ra ngoài ý muốn, tcon sẽ tự cung tạ tội!”
“Phi phi, là tự vận tạ tội……” Hắn kích động đến độ miệng bị liệu.
9
Lục Diệp trong lòng hoang mang, xuất phát từ lễ phép cũng không có hỏi, cười sờ sờ đầu bánh bao nhỏ, khen nói: “Thì ra Hựu Hựu lợi hại như thế, giỏi quá!”
“Nhóc muốn số di động của cô?” Nhìn trên giấy tiếng Anh, Lục Diệp bừng tỉnh hiểu được.
10
“Không cần khẩn trương, chỉ là bị vết thương nhỏ, đã xử lý qua rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ thôi. À, đúng rồi, anh nói video, rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy? Có phải hay không anh cùng Lăng Tuyết……”
“Không phải! Lục Diệp, em đừng nghĩ lung tung, em ở đâu? Anh lập tức qua đón em tới công ty.
11 Sắc mặt Giang Văn Thăng cũng không tốt, bất quá là miễn cưỡng mạnh mẽ, hắn nhấc tay ý bảo mọi người yên lặng: “Lục Diệp tối hôm qua xảy ra chút chuyện đi bệnh viện, vừa rồi có gọi điện thoại nói trên đường tới đây, sắp đến rồi, xin các vị chờ một lát.
12 Cũng là làm khó hai người kia, trong lòng rõ ràng sớm đã sông cuộn biển gầm, lại còn phải làm bộ trấn định, nếu là lúc diễn kịch cũng có thể chuyên nghiệp như thế thì tốt rồi.
13 “Lăng Tuyết!” Thấy tình huống không ổn, Giang Văn Thăng đột nhiên quát khẽ một tiếng, kịp thời bắt lấy cổ tay Lục Lăng Tuyết.
Sau đó, cầm lấy microphone, vội nói: “Người trong video không phải Lăng Tuyết, là có người hãm hại, đối với việc này, công ty tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng.
14 Ban đêm, số 9 Đế Cảnh Thiên.
Phòng khách rộng lớn lại yên tĩnh lạnh lẽo như vậy, Bánh bao nhỏ ngồi bên điện thoại đã thủ một ngày, trên bàn đặt tờ giấy mà Lục Diệp để lại.
15 Lục Diệp đào rỗng cân não cũng không tìm được đề tài thích hợp.
Vì thế cứ xấu hổ tẻ nhạt như vậy, lạnh đến độ khiến người khóc không ra nước mắt.
Một lát sau vẫn là Bánh bao nhỏ cầm lấy giấy bút trên bàn trà trước, nghiêm túc mà viết cái gì đó.
16 Chiến Đình Kiêu không nói lời nào, Bánh bao nhỏ bên người anh liền thất vọng. Nhóc cúi đầu, gục xuống, thoạt nhìn giống như lúc nào cũng đều sẽ tan nát cõi lòng sắp chết đến nơi.
17 Chiến Đình Kiêu không để Lục Diệp có bất cơ hội từ chối nào liền mang theo con trai mình bắt đầu tham quan.
Một lớn một nhỏ giống như xem nhà cô là viện bảo tàng, hơn nữa đụng tới giường, cửa sổ, luôn muốn chính mình dùng tay thử một lần, giống như sau này đem nhà cô trở thành nhà của chính mình.
18 Lục Diệp quả nhiên như thế mang theo Bánh bao nhỏ đi.
Cô bỗng nhiên phát hiện, Bánh bao nhỏ đối với cô có mười phần mười ỷ lại. cô giống như là không vứt bỏ được nó, hơn nữa Lục Diệp đối Bánh bao nhỏ cũng có một loại hảo cảm thân thiết.
19 Chậc, giả vờ nhu nhược ai không biết chứ?
So với kỹ thuật diễn, Lục Lăng Tuyết vẫn còn chưa xứng xách dép cho Lục Diệp.
“Lục Diệp, em đừng nói như thế!” Giang Văn Thăng tức khắc có chút nóng nảy.
20 “Sao có thể chứ?” Giang Văn Thăng dù sao cũng không tin.
Hắn biết rõ, Lục Diệp tuy rằng xinh đẹp, nhưng cô vẫn luôn thật sự yêu chính mình. Cho nên, Giang Văn Thăng cho tới nay đều mới có thể yên tâm như thế.