1 Bịch một tiếng, bức tranh điêu khắc Bát Tiên cát tường lung lay, cánh cửa vôcùng cũ kĩ, bị người ta thô lỗ đẩy ra, sau đó đập vào mặt tường, lại bắnngược trở về.
2 Hắn nhân lúc trời chưa sáng, dẫn hai gã người hầu rời khỏi nơi ở Lưu Tĩnh Minh, theo cửa sau Lưu gia nhẹ nhàng rời đi. Đoàn người cưỡi ngựa lúc tảng sáng, rất nhanh biến mất không còn dấu vết ở trên đường, chỉ chốc lát sau, bọn họ đi tới trước một đại trạch tráng lệ.
3 Lưu Tĩnh Minh cầm tú kiện (hàng thêu tay) được bọc kĩ lưỡng, theo cửa sau ra khỏi nhà, đêm tối đi vào thành tới một hạnh hoa ngõ nhỏ (đây là một thanh lâu ^^) náo nhiệt.
4 “Tiểu thư, ở chỗ này, người đi nhanh một chút. . . ” Trên đường chật chội, Linh Đan quay đầu lại phía sau cách đó không xa, nhẹ gọi Lưu Tĩnh Minh sắp bị đám đông bao phủ.
5 “A. . . Trời ơi!” Lưu Tĩnh Minh không dám tin nhìn ánh đèn cùng đám đông dưới chân. Ban đầu chỉ là ngạc nhiên, nàng một chút cũng không sợ hãi, bởi vì hắn ôm nàng chặt trong ngực, cánh tay rắn chắc của hắn gắt gao ôm nàng, nàng chưa từng nghĩ tới người cũng có thể bay lượn trên không.
6 Lại đến mùa hạnh hoa nở rộ, khắp nơi đều nhìn thấy, đều là một nét tuyết trắng nhẹ hồng. Sau những cành lá hạnh hoa, nụ hoa màu hồng cũng đã nở ra chuyển dần sang màu trắng, phấn hoa căng tràn bên trong, một cây vạn nhụy, cành lá dường như bị bao phủ bởi một làn khói nhẹ hồng, làm cho người ta thực yêu thích.
7 Lưu Tĩnh Minh đang ngủ, trên môi khẽ hôn cùng vuốt ve trên người làm thức tỉnh. Mở cặp mắt đang buồn ngủ ra, nàng tự nhiên đưa tay ôm thân thể nóng rực của đối phương, giọng hơi khàn khàn, “Hôm nay ngươi đến thật trễ! Ta ── A!”Đem một phần sức nặng thân thể đặt trên người nàng, Ứng Vanh thừa dịp lúc nàng nói chuyện, đem lưỡi tham tiến trong miệng nàng, nhẹ nhàng trêu đùa cái lưỡi mềm mại thơm tho, nhấm nháp vị ngọt của nàng.
8 “Tiểu thư, biểu thiếu gia lại tới tìm cô, cô gặp hay không gặp?” Linh Đan vào phòng, nói nhỏ với Lưu Tĩnh Minh xin chỉ thị. “Lại tới nữa? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nàng thật sự không nghĩ ra, từ ngày đó, Tạ Chấn Thanh đã mấy lần tặng đồ quý, nếu trả về cũng không sao, nhưng cứ hai ba ngày hắn lại tới nơi này tìm nàng, rốt cuộc hắn có ý gì?“Chuyện này rất rõ ràng! Hắn chính là thích tiểu thư, cho nên mới muốn tới gặp mặt cô.
9 Tạ Bảo Châu không dám tin nhìn Tạ Chấn Thanh, hy vọng vừa rồi là bà nghe lầm. Tạ Chấn Thanh đứng trước mặt Tạ Bảo Châu, kiên nhẫn chờ đợi hưởng ứng của bà.
10 Lưu Chức Vân bị cưỡng chế đưa ra ngoài, trở lại phòng tâm tình vẫn không cách nào trở lại như cũ, tựa như phát điên, không ngừng muốn tấn công người, miệng lại không ngừng mắng.
11 “Ngươi đừng như vậy. . . Thật xấu hổ. . . ” Tiếng nói nỉ non từ đôi môi hồng diễm phát ra, y sam đỏ thẫm trên người Lưu Tĩnh Minh xốc xếch bung ra, thân thể tuyết trắng hoàn toàn phơi bày ở nam nhân trước mắt.