41 Hạ đi thu đi, đông cũng đi cuối cùng xuân tới. Một năm trôi qua, một năm nữa lại tới. Đình Châu Tây Vực, gió thu đem lá cây Hồ Dương chuyển sang màu vàng, dưới bàu trời xanh thẳm đẹp đến chói mắt.
42 Tiết Đình về đến phủ, bên trong phủ rất yên tĩnh. Người hầu tới hành lễ, Tiết Đình hỏi: "Mẫu thân đâu?""Hôm nay Triệu Thị Lang phu nhân ời, phu nhân đã qua phủ bên đó.
43 Bùi Hành Kiệm dẫn theo 100 quân sĩ, giục ngựa đi tới bên ngoài thành Đình Châu năm mươi dặm. Nơi này cây cỏ tốt tươi, gia tộc Thạch Tân quy phục, Kim Châu Đô Hộ Phủ đem nơi đây cấp cho bọn họ an cư.
44 Ninh Nhi che ngực, trừng mắt nhìn hắn: "Biểu huynh làm ta sợ!" Mới nói xong, ý thức được âm thanh quá lớn, nàng vội vàng nhìn ra phòng ngoài. "Họ bị gọi đi bóc đậu rồi, tạm thời chưa về được.
45 Từ trên đài cao đi xuống, Ninh Nhi vẫn đỏ mặt, cảm giác tim đập kịch liệt. Khi gặp cậu, ông cũng chỉ cười cười, trêu ghẹo nói bao nhiêu người đến hoàng cung rất nhiều lần cũng chưa từng được Hoàng đế ban thưởng, hôm nay Ninh Nhi lần đầu tới đã được rồi.
46 Tiết Đình biết chuyện đêm nay không dễ dàng qua đi. Ngày hôm sau, hắn mới về đến phủ liền lập tức đi tìm Vi thị. Vi thị đóng cửa ở trong phòng khóc thút thít không dứt, Tiết Đình quỳ gối ngoài cửa cả ngày.
47 Tiết Đình nhìn người họ Chử đó. Hắn, mặt trắng nõn, nhìn có chút gầy nhưng lại làm nổi bật lên vẻ hào hoa phong nhã. "Túc hạ tới không biết vì việc gì?" Tiết Kính ngồi ở vị trí chủ nhà, sắc mặt trầm tĩnh hỏi.
48 Gần tối, Tiết Kính về phủ thì thấy trên bàn bày mật cao, nhíu mày hỏi: "Ninh Nhi làm à?""Đúng thế. " Vi thị cười nói, "Đầu giờ chiều đã bắt đầu làm, đang chờ hai cha con chàng trở về đấy.
49 Ninh Nhi cho là Tiết Đình biết sẽ lại nửa đêm lặn lội tới chất vấn mình, nhưng hắn không tới. Không hỏi cũng tốt. Nàng nghĩ thầm. Chuyện này bản không có quan hệ với hắn, mình lại không thể nói ra nguyên nhân thật sự, dù cho có giải thích thế nào, hắn cũng sẽ không hài lòng.
50 Ninh Nhi theo Tiêu Vân Khanh quay lại khách điếm, mới đến trước cửa đã nhìn thấy Chử Đường. Dáng vẻ lo lắng của hắn, vừa thấy Ninh Nhi một cái, chớp mắt đã không còn.
51 Ninh Nhi có chút không dám tin vào tai mình. Nàng có thể không trở về Trường An ngay, cậu cho Tiết Đình mang nàng đi Sa Châu. . . . . . Nhưng Tiết Đình không giải thích nhiều hơn với nàng, phân công xong, hắn dẫn đầu đoàn người bước lên con đường đi tây bắc.
52 Yên Kỳ, núi cao rừng xanh bao quanh, cây cỏ tốt tươi. Thiệu Chẩn ngồi trên lưng ngựa, dưới khôi giáp, hai tay áo buông lỏng. Hắn nhìn phương xa, thành Yên Kỳ đứng nghiêm dưới bầu trời xanh trong, tường thành dưới ánh mặt trời như đang tỏa sáng.
53 Tiết Đình cảm giác mình mơ một giấc mơ rất dài. Ánh sáng lấp lóa, giống như lá cây lay động dưới bầu trời, lại giống như ánh nắng lấp lánh trên mặt nước.
54 Ngoài thành có đến mấy ngàn lính, cửa thành cũng không bị canh giữ nghiêm ngặt. Ban đêm, cửa thành vẫn mở để ra vào. Ninh Nhi núp ở trên xe ngựa, trên người đắp một tầng cỏ khô, không nặng, cũng không quá khó chịu.
55 Bùi Hành Kiệm là thúc phụ Bùi Vinh, lại có quen biết với Tiết Kính. Sau khi vào thành, hai bên làm lễ ra mắt, Tiết Đình mang thư cùng những thứ Bùi Vinh gửi từ Trường An đưa đến.
56 "Nhân tình?" Tiết Đình sững sờ, lúc này mới nhớ tới, Thiệu Chẩn xác thực thiếu nhân tình của mình, năm ngoái vì che chở cho hắn đi, chân mình bị ăn một đao.
57 An Tây đại đô hộ Lâu Vũ Triệt, hơn 50 tuổi, râu tóc hơi bạc. Tiết Đình đi tới thư phòng, bái kiến xong, Lâu Vũ Triệt thấy hắn anh khí bất phàm, nói năng thận trọng, rất tán thưởng.
58 Tiết Đình ở Yên Kỳ dưỡng thương nhiều ngày, mọi chuyện đã sớm thu xếp thỏa đáng. Ngày tiếp sau, Lâu Vũ Triệt dẫn hơn ngàn người lên đường, Tiết Đình cùng Bùi Hành Kiệm cũng cùng đi.
59 Lính Thổ Phồn chẳng biết tới từ lúc nào, dưới sự che chắn của bão tuyết tiến đến gần doanh trại mà các trạm gác không hề phát giác. Bão tuyết sắp tan, quân Thổ Phồn lợi dụng bóng đêm, đột ngột tấn công.
60 Mặc dù không có mặt trời, thời tiết cũng được coi là tốt, ít nhất cũng không có tuyết rơi. Sau một phen giày vò, Ninh Nhi cảm thấy thật mệt mỏi mà lồng ngực Thiệu Chẩn thì lại ấm áp bền chắc, mặc dù ngồi trên ngựa lắc lư, nàng vẫn nhịn không được ngủ mất.