21 Chạng vạng, hai người đến một khách điếm nghỉ đêm. Ninh nhi vào phòng rửa mặt, Thiệu Chẩn tháo xe, rồi theo lệ thường đi xem xét xung quanh. Đường phố vắng vẻ, Thiệu Chẩn đá văng một viên đá dưới chân, thở dài.
22 Ninh nhi cầm đao của Thiệu Chẩn trong tay, kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn. Trong ánh đuốc, hắn một mình rời đi, bóng dáng cô đơn mà hỗn loạn. Ninh nhi mặc dù giận hắn ẩu đả, nhưng cùng hắn tách ra, nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
23 Sau cả đêm mưa to, buổi sáng bầu trời sáng trong, vạn dặm không có bóng mây, gió nhẹ mát mẻ. Bên đường nước sông đục mà chảy xiết, phong cảnh hai bên bờ sông có lầu gác, cây liễu hệt như trong tranh.
24 Thiệu Chẩn mang theo Ninh nhi, ở tại khách điếm trong Sùng Nhân phường. Trường An giá đất đắt như vàng, khách điếm không lớn, bày biện đơn giản, sạch sẽ thoải mái.
25 Kho hàng của Tào gia rất lớn, Tào Mậu dành ra một góc ở hậu viện làm nơi ở. Hắn dẫn Thiệu Chẩn và Ninh nhi vào trong, mới vừa mở cửa, liền nghe được tiếng kêu nho nhỏ, nhìn xuống thì thấy một con cún con, hình như mới sinh không lâu, hai con mắt long lanh.
26 Ninh nhi đang sốt ruột chen lấn trong đám người, chợt nghe được tiếng Thiệu Chẩn gọi: "Ninh nhi!"Nàng quay đầu nhìn lại, Thiệu Chẩn đứng cách đó không xa, cách nàng một đoạn.
27 Tiết Đình được Hoàng đế triệu kiến ở trên Lâm Giang đài, ban ột chút tơ lụa. Lúc quay ra, Bùi Vinh vui mừng líu ríu nói chuyện không ngừng, Tiết Đình lại trầm mặc không nói, mắt không chớp dò xét trên đường.
28 "Cái gì. . . . . . Mang thai? !" Thiệu Chẩn không hiểu. Ninh Nhi vô cùng nghiêm túc, dùng sức gật đầu, đôi mắt hồng hồng. "Ngươi nghe ai nói?" Thiệu Chẩn nghi ngờ hỏi.
29 Dùng xong bữa tối, Tiểu Kiều đi mua thêm gạo, mì và gia vị, Ninh Nhi hưng phấn tràn đầy, loay hoay trong bếp. Thiệu Chẩn không nhìn nổi, có chút không vui nói: "Mệt nhọc thế này làm gì, ta đi nói một chút, muốn mua ngày mai sẽ mang tới, sao lại để người ta bận rộn đến tối muộn.
30 Ninh Nhi nhìn người trước mặt, là một thanh niên, trang phục trên người giống như là quan phục. . . . . . "Ngươi. . . . . . Nàng cảm thấy xa lạ, có chút ngượng ngùng, đang muốn hỏi, tiếng của người kia đã xuyên qua lụa che, "Ngươi không biết ta sao? Ta là Tiết Đình.
31 Bữa tiệc còn chưa chuẩn bị xong, mọi người vui vẻ ngồi ở đường thượng hàn huyên. Tiết Kính cùng Vi thị ngồi phía trên, Ninh Nhi và Tiết Đình ngồi đối diện ở phía dưới, Thiệu Chẩn ngồi bên cạnh Tiết Đình.
32 Thiệu Chẩn nhìn Tiêu Vân Khanh, hai bàn tay nắm lại làm khớp xương nhô ra trắng bệch, cuối cùng cũng không vung lên nữa. Hắn không nói chuyện, vẻ mặt dần dần ảm đạm, đứng ngẩn ngơ một hồi rồi từ từ xoay người đi.
33 Ban đêm, Ninh Nhi mơ rất nhiều. Một lúc nằm mơ thấy Thành Đô, một lúc nằm mơ thấy phụ thân cùng mẫu thân, một lúc lại nằm mơ thấy nàng và Thiệu Chẩn ngồi trên xe ngựa, Thiệu Chẩn kể chuyện xưa, nàng biết hắn nói bậy vẫn vui vẻ cười sáng lạn.
34 Thiệu Chẩn đi theo người hầu tới đường thượng, đầu tiên là nhìn Ninh Nhi đang ngồi ở bên cạnh Vi thị. Bốn mắt nhìn nhau, hắn nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của Ninh Nhi lóe ra ánh sáng mừng rỡ.
35 Tiết Đình không ngủ nhiều, hắn ở lại trong thư phòng phụ thân rất khuya, lúc đi ra đã qua giờ Tý. Viện hắn ở và viện của Ninh Nhi cách nhau không xa, hắn vừa đi vừa nghĩ tới chuyện lúc ban ngày cảm thấy không yên lòng.
36 Thiệu Nhân An từ trên phố về nhà liền thấy thê tử Lư thị đang cầm một mảnh lụa, đứng trước một đôi nam nữ khoa tay múa chân, thương lượng làm y phục. "Đã về rồi?" Lư thị tâm tình cực tốt, thấy hắn trở về, cười híp mắt.
37 Quân doanh phía Bắc luôn huấn luyện quân sĩ rất nghiêm chỉnh, thế nên sau khi bột phát hỗn loạn không lâu, các tướng quân đã thấy rõ tình thế, triệu tập quân sĩ duy trì trật tự.
38 Ninh Nhi ngồi trong thư phòng của Tiết Kính, hai mắt đỏ hồng. Tiết Kính ngồi trước mặt nàng, nhìn bộ dáng của nàng, vuốt râu. "Ninh Nhi, con ngàn dặm xa xôi mà tới, cậu lại mỗi ngày đều bận rộn công vụ, không có thời gian cùng con tâm tình, đây là sơ sót của cậu.
39 Ninh Nhi nhận lấy thư Tiêu Vân Khanh đưa tới, tim đập thình thịch, cầm thư, tay nàng có chút run run. Nàng mở thư, bên trong chỉ có một trang giấy, chữ viết tinh tế, đúng là chữ Thiệu Chẩn.
40 Tiết Đình nghỉ ở nhà mấy hôm, vết thương trên đùi đã khép miệng. Hắn sớm không chịu được phải nằm trong phòng, thừa dịp mẫu thân đi vắng, len lén ra ngoài đình viện đi dạo.