1 Y Nhân lờ đờ ngước mắt lên, vừa lấy tay áo chùi vụn bánh dính bên mép vừa lơ đễnh hỏi: “Tỷ nói ai vậy?”“Hạ Lan Tuyết, đệ đệ của đương kim thánh thượng, Tiêu Dao vương được người đời ca tụng đó.
2 Y Lâm đúng là mỹ nữ, Y Nhân thừa nhận. Mỹ nữ như vậy ở thời hiện đại, nhất định là ở dưới ánh đèn rực rỡ để muôn người ngưỡng vọng. Hơn nữa lại là mỹ nhân đẹp tự nhiên, da dẻ mịn màng, ngũ quan thanh tú, duyên dáng kiều diễm, thêm vào đó còn gia thế hiển hách.
3 Năm nay Y Nhân mười sáu tuổi, kém Y Lâm hai tuổi. Y Nhân mười sáu tuổi, xưa nay lớn lên trong phủ đệ lộng lẫy nguy nga, chưa từng ra ngoài. Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô là kẻ ngốc, đích thực là kẻ ngốc nghếch.
4 Hôm Y Nhân xuất giá tiết trời rất tốt, dương quang xán lạn. Y Nhân vén rèm kiệu, nhìn vầng thái dương đỏ hồng rực rỡ trên trời, chớp chớp mắt rồi ngáp một tiếng.
5 Rất nhiều năm về sau, khi Hạ Lan Tuyết ôm Y Nhân đứng trên cao nhìn xuống kinh thành, y cười nói: “Lần đầu tiên gặp nàng, thấy nàng ngủ say sưa như vậy, yên ổn như vậy, khiến ta…”“Sao?” Y Nhân quay lại ôm eo y, mơ mơ màng màng hỏi.
6 Khi Hạ Lan Tuyết đỡ Y Nhân bước xuống kiệu hoa thì tên thị vệ chuồn đi tra xét đã chạy về, ghé tai báo cáo tình hình cho Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết càng sa sầm mặt xuống nhưng ngại mọi người ở đó nên không tiện phát tác.
7 Đúng như Y Nhân mong đợi, sớm hôm đó sau khi Hạ Lan Tuyết ba chân bốn cẳng bỏ chạy, liền không trở lại nữa. Cô bị lạnh nhạt triệt để, sống trong một căn phòng nhỏ sâu tít trong hậu viện cùng một người đầy tớ già, còn có a hoàn bồi giá theo, Y Nhân lại khôi phục lại cuộc sống hạnh phúc của một trạch nữ.
8 Ngày hôm sau khi ngủ dậy, lần đầu tiên Y Nhân có cặp mắt gấu trúc, đêm qua cô cơ hồ không ngủ được đến một tuần hương, chỉ mong trời sáng để ngủ bù. Nào ngờ từ lúc sáng sớm tuyết lớn đã đổ xuống rào rào không ngớt, Y Nhân đành rúc trong nhà trùm chăn đăm đăm nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ.
9 Y Nhân mơ thấy một giấc mộng lạ lùng. Trong mơ, cô đã quay về thời hiện đại, đứng trong sân nhà, nhòm qua rèm cửa trông thấy cha mẹ lâu ngày không gặp.
10 Khi nhìn rõ người đó, Y Nhân suýt nữa bật ra ba tiếng ‘Hạ Lan Tuyết’ nhưng ánh mặt trời lấp loáng, cô lại nuốt câu đó xuống. Người đó quả thực rất giống Hạ Lan Tuyết, nhưng nhìn kỹ một hồi lại thấy khác xa nhau.
11 Y Nhân chuồn khỏi hiện trường rồi lại chẳng biết phải đi đâu, nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định túm bừa một người hỏi thăm chỗ ở hiện tại của Y Lâm. Dù sao cũng là tỷ tỷ của mình, gặp một lần cũng là phải nhẽ.
12 “Ta hỏi, vừa nãy cô đã trông thấy những gì, nghe thấy những gì?” Thấy lòng mình mềm ra, Hạ Lan Tuyết biến sắc. Ánh mắt y càng lạnh buốt, chằm chằm nhìn vào cô, hỏi.
13 Hai người một trước một sau cứ thế trầm mặc mà đi. Lúc tới quan đạo sạch đẹp rộng rãi, phía bên phải chợt vang lên tiếng đao kiếm xung sát xoang xoảng xen lẫn tiếng la hoảng của cung nữ và tiếng chân rầm rập của đám thị vệ.
14 Tên bắt cóc đương nhiên không có trình độ ‘ cấtmột bước đi mười vạn tám ngàn dặm’ như Tôn Ngộ Không. Lúc y đáp xuống, Y Nhân nhận ra trước mặt vẫn là bức tường cao ngất của cấm cung, chỉ là từ bên trong nhảy ra bên ngoài tường mà thôi.
15 Nhận ra thay đổi thoáng qua đó, Bùi Nhược Trần cũng ngoảnh đầu sang nhìn cô. Đập vào mắt y là một đôi mắt ngơ ngác trong veo, đầy vẻ kinh sợ và lo lắng không hề giấu giếm cùng một thoáng kiên quyết mà chính cô cũng chẳng nhận ra.
16 Bùi Nhược Trần nhỏm dậy đã làm kinh động đến Y Nhân, có điều cô chỉ mơ mơ màng màng trở mình một cái rồi lại ngủ khò. Hàng mi dài thật dài khẽ lay động chẳng khác nào cánh bướm, đôi môi hồng hồng khẽ dẩu ra, rồi lại chóp chép trong vô thức.
17 Vừa tỉnh dậy, Y Nhân còn đang ú ớ, chưa mở được mắt ra đã thấy thứ gì đó đen thui nhào vào lòng mình, liền sau đó là tiếng kêu khóc thảm thiết: “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, Thập Nhất lo quá đi mất.
18 Y Nhân lại đặt mình xuống say sưa ngủ tiếp, tới chừng tỉnh dậy chỉ thấy trong lò lửa reo tí tách, ấm áp tựa mùa xuân. Vừa ưỡn người, vươn vai, cô chợt nhận ra trên mình đang đắp một tấm chăn dày, mà Thập Nhất cũng đang thêm củi vào lò.
19 Đương nhiên Y Nhân chẳng ngồi xuống vẽ vẽ lên đất nữa – bởi Thập Nhất vẫn nấp sau bình phong liền xông ra, ngay sau đó là giọng cười giễu cợt của Hạ Lan Tuyết.
20 Tới ngày thứ mười, vết thương trên tay Y Nhân đã khỏi tám chín phần, nét vẽ cũng không còn gượng gạo nữa. Ăn sáng xong, Y Nhân lại ngồi vào bàn vẽ vời như mọi ngày, nhưng vừa phác được mấy nét đã nghe thấy tiếng Thập Nhất reo hớn hở từ ngoài cửa: “Vương gia tới rồi.