61 Hạ Lan Du không nghe ra dị trạng trong giọng nói của nàng, hãy còn trả lời: “Tam ca sẽ không để ý đâu. ” Hạ Lan du nói, “Tam ca đâu phải là người nhỏ mọn, hay tức giận.
62 Lúc Hạ Lan Thuần trở về thì trời đã đầy sao. Bùi Nhược Trần cứ đứng yên như vậy, bất động không nói, chờ đợi đến nay. Biết tin hoàng đế đã hồi cung, tên thái giám kia không khỏi nhẹ nhàng thở phào, vội vàng vui vẻ chạy đến bên cạnh Bùi Nhược Trần, nhắn lại tin tức cho vị quan tuổi trẻ quyền quý này: “Hoàng đế bệ hạ triệu kiến đại nhân.
63 Bùi Nhược Trần lại đợi thêm một lát nữa, rốt cuộc cũng có thái giám bước nhanh như chạy đến nói Lan Phi nương nương cùng Hoàng đế bệ hạ cho gọi hắn vào.
64 Y Nhân ôm bụng, vội vàng quýnh quáng, loạn như cào cào ruội bọ. Dưới trời sao, hình ảnh kia càng đi càng gần, trong sương mù chậm rãi hiện hình. Cô đụng phải người đó, thốt nhiên ngẩng đầu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nửa ngày mới phun ra được một câu: “Tôi đang tìm nhà vệ sinh.
65 “Chờ mọi chuyện bên này xong xuôi, anh với em cùng đi gặp Viêm Hàn nhé. ” Y Nhân nói: “Chúng ta cùng đi gặp Viêm Hàn nhé. ”“Được, chờ mọi chuyện bên này kết thúc, ta có thể cùng nàng đi đến bất cứ nơi nào.
66 Phượng Cửu rốt cuộc cũng tiến cung. Mới vừa sáng sớm, Bùi Nhược Trần đã đứng hầu ở cửa quán trọ, im lặng chờ đợi Phượng Cửu xuất hiện. Một lúc sau, Phượng Cửu cùng Hạ Lan Tuyết đồng thời xuất hiện ở cửa.
67 Hạ Lan Tuyết đi theo hàng, lần lượt đi vào Phật đường. Trong không khí tràn ngập hương nến, cay nồng sóng mũi. Bên hông sương phòng là giường nằm của Thái hậu.
68 “Tiểu nha đầu?” Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm đồng thời đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau. “Đều đã là quá khứ rồi. ” Thái hậu đột nhiên thoải mái cười, lặng lặng nói: “Oan oan tương báo, khi nào mới dứt được.
69 Nhìn thấy cảnh này, Lưu Trục Phong đứng cách đó không xa hơi hơi chưng hửng, quay lưng bỏ đi. Cọng cỏ ngậm trong miệng nhếch lên, ra vẻ như chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình.
70 Dịch Kiếm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo bóng lưng Hạ Lan Tuyết, đột nhiên có một loại dự cảm: Từ nay về sau, Vương gia sẽ không còn giống như trước nữa.
71 Sau đó, bên ngoài vang lên những tiếng gõ cửa đều đều liên tiếp. Hạ Lan Tuyết ngưng thở, chỉ mong sao người bên ngoài biết điều một chút, không thấy ai lên tiếng trả lời thì sẽ tự động rút lui thôi.
72 Chiếc nhẫn trong tay Y Nhân, chính là lúc trước, khi Vũ gia giao chí tôn đồ cho cô, cũng đã giao nó cho cô. Vừa rồi cô để Hạ Lan Tuyết ra ngoài cũng là bởi vì, cô nhìn thấy chiếc nhẫn Lưu Trục Phong đang đeo trên tay phải, còn không ngừng lấy tay miết miết nó.
73 “Thôi bỏ đi, ngươi cứ giữ lấy. Chỉ cần nhớ rõ, sau này cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được xuất hiện ở Lưu Viên. ” Cuối cùng, Lưu Trục Phong chỉ có thể thỏa hiệp, “Ngàn vạn lần phải nhớ rõ, đừng tới Lưu Viên!” Y Nhân gật đầu lia lịa, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.
74 “Ta sẽ ở lại bên cạnh A Tuyết. ” Đợi người đó nói xong, Y Nhân trả lời, không hề chần chờ. Đáp án này, cũng sẽ không bởi vì những nguyên nhân khách quan khác mà thay đổi.
75 Bùi Nhược Trần tiếp khách trong phòng, bên ngoài không có thủ vệ. Bùi Nhược Trần cũng chỉ mặc thường phục, thần sắc mộc mạc. Nam tử ngồi đối diện với hắn cũng mặc một bộ trường bào màu đen đơn giản, hờ hững tự nhiên.
76 Dung Tú cũng đứng dậy, đứng ở bên cạnh Dịch Kiếm, nghiêm túc hỏi: “Các ngươi là ai?”“Hoàng hậu nương nương nguôi giận, chúng tôi là người của thái sư.
77 Hạ Lan Tuyết đi được vài bước thì nghe có tiếng bước chân chạy theo phía sau. Anh đi chậm lại, quả nhiên, chẳng bao lâu sau Y Nhân liền đuổi tới, túm lấy cánh tay anh, thở hồng hộc.
78 Hiện tại, Y Nhân ngồi ở trong khoang thuyền, nhìn ra hồ, nhìn đến ngây ngốc. Phượng Cửu không khỏi nhắc lại đề tài mới vừa nói: “Không phải cô muốn gặp hắn sao?”Nhưng hắn là ai, Phượng Cửu không hề nói rõ.
79 Dung Tú vừa đi là không ngưng nghỉ, chạy thẳng một mạch đến hoàng cung. Bóng đêm đã tối muộn, nàng không thuê được xe ngựa, chỉ có thể vén váy chạy như điên.
80 Không ngờ Y Nhân lại thật sự suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Không đâu, Viêm Hàn sẽ vì thế mà khó xử. ”“Bởi vì sợ hắn khó xử, nên không thèm quản đến Vương gia luôn sao?” Phượng Cửu cố ý trêu cô, nghiêm trang hỏi tiếp.