81 Rốt cuộc trước khi mặt trời lên thật cao, Y Nhân cũng đã đến được tiểu làng chài kia. Cô đứng ở bên ngoài do dự một hồi, cuối cùng quyết định đi vào hỏi thăm.
82 “Nàng ta chính là chánh thất của tiểu tử ngươi đúng không?” Lão Khang thấy con gái mình bị bỏ rơi, lập tức làm mặt lạnh hỏi. Hạ Lan Tuyết và Y Nhân còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng đoàn tụ, nhất thời chẳng nghe thấy gì.
83 Hình như Phượng Cửu cũng đã từng nói một lần, Hạ Lan Tuyết không phải chỉ ác ở mức bình thường. Hắn đau đầu nhìn ba nữ tử ăn mặc hở hang, sắc mặt yêu nghiệt trước mặt, không hề tức giận rút ra ba tấm ngân phiếu, thản nhiên nói: “Ở đây có ba trăm lượng, mỗi người một trăm, cầm đi.
84 Chuyện kể rằng, sau khi tiểu Tức Đế đăng cơ, Thiên Triều trước đây vốn bấp bênh đột nhiên lại an tĩnh một cách quỷ dị. Sự uy hiếp của Viêm Quốc cũng bởi vì một loạt những hành động hòa hảo của Bùi Nhược Trần mà bình bỏ.
85 Chuyện kể rằng, sau khi tiểu Tức Đế đăng cơ, Thiên Triều trước đây vốn bấp bênh đột nhiên lại an tĩnh một cách quỷ dị. Sự uy hiếp của Viêm Quốc cũng bởi vì một loạt những hành động hòa hảo của Bùi Nhược Trần mà bình bỏ.
86 “A Tuyết”, Y nhân xoay người nâng con chồn nhỏ lên rồi vỗ vai gọi Hạ Lan Tuyết, “Con chồn này hình như bị bệnh…”Hạ Lan Tuyết nhanh chóng liếc mắt qua nhưng ngay từ đầu đã hoàn toàn không hề nhìn rõ đó là con gì vật gì, thuận miệng nói: “Nàng cho nó uống ít thuốc là được thôi.
87 Lúc Hạ Lan Tuyết, A Nô, Dịch Kiếm cùng Y Nhân từ thị trấn nhỏ ở Giang Nam đến Lạc Phượng sơn trang thì đã là hoàng hôn của ngày thứ hai. Suốt dọc đường đi, Y Nhân vẫn cân nhắc về chuyện lão Khang nhờ cô đi trộm lệnh bài trên người A Nô.
88 “Vương gia, Lãnh nữ vương của Băng Quốc gửi mật thư đến, hình như có việc gấp. ”Hạ Lan Tuyết nghe vậy, thả Y Nhân xuống, sau đó tiếp nhận bức thư mà Dịch Kiếm đưa cho.
89 Trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sau khi Hạ Lan Tuyết đi khỏi, có một bóng đen lặng lẽ lẻn vào. Người nọ nhìn trên giường, thấy Y Nhân đã ngủ liền buông lỏng cảnh giác.
90 “Tiên hoàng…” A Nô cười khổ một tiếng, tiện đà nhẹ giọng nói: “A Nô mười hai tuổi đã bắt đầu làm việc cho bệ hạ, cho nên A Nô biết, tỷ tỷ đối với chúa thượng mà nói, còn quan trọng hơn cả đối với tướng công.
91 Y Nhân vẫn bị vây trong trạng thái mơ mơ màng màng, toàn thân đau đớn. Đau đến mức chết lặng, thân thể giống như không còn là của mình nữa. Đôi mắt nóng rát, giống như đang bị thiêu đốt trong hỏa lò, giống như có một cây đao đang ở trên mặt liều mạng đâm xuống hàng ngàn, hàng vạn nhát đao.
92 Những chuyện xảy ra gần đây ở Thiên Triều khiến cho lòng người kinh hoàng. Vốn là đệ nhất đại bang, bang chủ Cái Bang Hoàng A Ngưu trúng độc mà chết, ngay sau đó là chuyện phân đà bị tiêu diệt.
93 Đứng trước Lưu Viên đầy truyền kỳ, Phượng Thất vô cùng thổn thức. Nghĩ đến phẩm chất đạo đức của Lưu Trục Phong, thật sự không có cách nào liên hệ nổi tòa thành nguy nga tráng lệ này với cái tên thiếu chủ cà lơ phất phơ đó được.
94 Dịch Kiếm rất lo lắng. Trong bức thư gửi cho Phượng Cửu, hắn kể rõ những biểu hiện gần đây của Hạ Lan Tuyết: Sau khi từ Lưu Viên trở về, chỉ thản nhiên nói một câu: “Đôi mắt của nàng đã lành lại rồi.
95 “Ngay từ đầu ngươi đã biết mình sẽ…” Hạ Lan Tuyết ảm đạm, nhịn không được bèn hỏi, “Vậy thì vì cái gì…” “Vì cái gì còn muốn tranh đến như vậy? Vì cái gì còn hết lần này đến lần khác hãm hại ngươi?” Bùi Nhược Trần cười nhẹ như cành liễu mảnh, “Thiên Triều trần tệ đã lâu, nếu không làm như vậy thì làm sao có thể phá bỏ cái cũ, xây dựng cái mới? Ta đã làm xong những việc mình có thể làm.
96 Lưu Trục Phong lôi Y Nhân đi, gần như là nửa tha nửa kéo, ba bước cũng rút thành hai bước lẻn đến sau núi. Phía sau núi cấm, cây cối sum xuê tối tăm. Bọn họ phải đi trong cảnh tranh tối tranh sáng.
97 Phượng Thất lồm cồm bò dậy, bỏ chạy. Nếu cứ ở lại đây, nàng lo lắng mình sẽ thất thố. Lưu Trục Phong và Y Nhân đưa mắt nhìn nhau một hồi, sau đó không hẹn mà cùng xoay người, lén la lén lút men theo đường cũ lộn trở về.
98 “Bùi Nhược Trần, là ngươi sao?”Nhịp tim Bùi Nhược Trần khẽ rộn một chút. Hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đang cười híp mí.
99 Cảnh trí Đông Sơn là ảnh trúc lay động, trọng loan điệp chướng (núi đồi trùng trùng). Bùi Nhược Trần thật sự đi dạy học. Y Nhân mỉm cười nói: “Ngươi sớm đã quyết định làm giáo viên.
100 Bọn Bùi Nhược Trần quả nhiên cứ thế nấu cơm ăn, căn bản làm như Hạ Lan Tuyết không hề tồn tài. Đợi đến buổi chiều, ngọn đèn trong phòng mờ mờ, bên ngoài lại nổi mưa nổi gió.