41 Hạ Lan Tuyết rửa mặt chải đầu qua loa một chút, thay một bộ đồ bằng vải lụa hơi mỏng. Lồng ngực mở rộng, ngồi trong viện tựa như một bức tranh truyền thần.
42 Thập Nhất thấy thế cũng không lẩn trốn nữa, hơi sửa sang lại quần áo rồi bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, làm bộ như vừa mới đi tới. Đến trước mặt Viêm Hàn, Thập Nhất hơi khúm núm, chào: “Bệ hạ.
43 “Y Nhân!” Trong đám người, đột nhiên truyền ra một tiếng gọi. Y Nhân mờ mịt quay đầu lại, khó khăn lắm mới nhìn thấy Hạ Lan Tuyết đứng giữa dân chúng đang phủ phục như hạc trong bầy gà, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
44 Nghe vậy, Hạ Ngọc nhìn Liễu Khê, tỏ vẻ không tin, “Ngươi muốn nói, Biển sao thạch có năng lực khống chế sự sinh trưởng của cỏ cây hoa lá hay sao?” “Đúng vậy, nếu không như thế thì nó làm sao có thể trở thành chi bảo truyền đời của Băng Quốc được chứ.
45 Liễu Khê lạnh lùng cười, “Hắn thế nào đâu có liên quan gì đến ta?”Vô tình vô tâm, không biết nói lời cảm ơn như vậy, nếu là người khác, nghe xong nhất định sẽ dùng đạo nghĩa khiển trách Liễu Sắc, nhưng Y Nhân lại có thể hiểu được cảm nhận của hắn.
46 Vì ban ngày Y Nhân bị mất tích, nên thủ vệ đại điện nhất thời trở nên vô cùng nghiêm mật. Rất nhiều thị vệ bị phái đến, giơ đuốc, chia thành từng nhóm thay phiên nhau đi tuần tra.
47 Y Nhân là người đầu tiên nhận ra giọng nói của người nọ chính là của Hạ Lan Tuyết. Trong lòng cô vui sướng, muốn nói nhưng đã bị điểm huyệt câm, chưa đủ bảy, tám canh giờ thì căn bản sẽ không giải được.
48 Y Nhân nghe xong, tim bỗng nhảy lộp bộp, quay đầu tìm kiếm Dịch Kiếm. Sắc mặt Dịch Kiếm cũng trầm trọng, tựa như ngừng thở. “Còn mười lăm ngày nữa. ” Hạ Lan Tuyết cười trả lời: “Mười lăm ngày có thể làm được rất nhiều chuyện.
49 “Nếu ta không đồng ý, ngươi muốn thế nào?” Hạ Lan Tuyết trầm giọng hỏi. “Không thế nào cả, chỉ có điều, nàng nhất định sẽ đoản mệnh hơn ngươi. ” Lãnh Diễm thản nhiên bỏ lại một câu, sau đó lui về phía sau từng bước, nhập vào đứng giữa hai hàng thị vệ.
50 Hạ Lan Tuyết cười cười, tựa hồ như anh đã sớm đoán trước được đáp án của cô, tựa hồ như chưa bao giờ lo lắng cô sẽ cự tuyệt, tựa như anh tin cô cũng như tin vào chính bản thân mình.
51 Dịch kiếm đi theo Hạ Lan Tuyết. Y Nhân bị Lãnh Diễm mang đi, được đưa đến tẩm cung của Lãnh Diễm. Tẩm cung của Lãnh Diễm chia làm ba tầng trong ngoài.
52 Hai người quanh co một hồi, rốt cuộc cũng ra khỏi Băng Cung của Lãnh Diễm. Chờ đến lúc nhìn thấy ánh sáng thì Y Nhân phát hiện mình đã ở trong một ngọn núi giả.
53 Lãnh Diễm đưa lưng về phía anh, trầm mặc hồi lâu rồi bỗng nhiên nở nụ cười. “Hạ Lan Tuyết. ” Nàng cười hỏi, “Chừng nào thì ngươi mới có thể hết kiêu ngạo đây?” Nói xong, nàng ngửa đầu, chầm chậm tránh ra.
54 Có một người đột nhiên nhảy lên đài đứng đối diện với Viêm Hàn, khí thế ngút trời. Tuy không mạnh mẽ bằng khí chất vương giả trời sinh của Viêm Hàn, nhưng cái loại âm lãnh đặc hữu này cũng có thể cùng Viêm Hàn phân tranh cao thấp.
55 Đại hội kén rể thanh thế lớn cuối cùng lại kết thúc bằng một sự kiện phóng hỏa còn lớn hơn. Không có ai biết đại hỏa này vì sao mà phát, cũng không ai điều tra.
56 Lãnh Diễm lại cười cười, sau đó ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Vậy, chàng có yêu ta không?” Hạ Ngọc bỗng nhiên có dũng khí. Ánh mắt hắn nhìn Lãnh Diễm kính minh như thần, có lẽ non nớt, lại thần kỳ kiên định nói: “Yêu.
57 Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Mặt nước vẫn phẳng lặng như trước. Hạ Lan Tuyết vẫn không xuất hiện. Viêm hàn lặng im một hồi, bỗng nhiên đứng lên, đưa tay kéo Y Nhân rồi xoay người liền đi.
58 Roi ngựa vung lên, roi ngựa hạ xuống. Những âm thanh “Brap Brap” trở thành tiếng động duy nhất trên suốt chặng đường. Y Nhân có vẻ buồn ngủ, hai mắt lờ đờ bưng cái ly lên, dứ dứ về phía Hạ Lan Tuyết ra hiệu.
59 Xe ngựa đi tới cổng thành. Dịch Kiếm thấp giọng thông báo rồi kéo mũ trùm lên đầu. Hạ Lan Tuyết cũng buông tha cho Y Nhân, ôm lấy cô ngồi trở lại vào ghế.
60 “Tất cả đứng lên đi. ” Ngồi xuống xong, hắn thản nhiên nói. Tất cả mọi người đứng lên, cúi đầu cung kính. Bùi Nhược Trần cũng không để ý đến bọn họ, vẫn còn ngồi bên cạnh bàn, bưng lên một chén nước chè xanh, nhẹ nhấp một ngụm.